" Rầm!" Chiếc bàn bị đạp đổ nhiều người chỉ đứng im lặng mà không dám lên tiếng: " Các ngươi canh phòng thế nào, một kẻ có thể dễ dàng vào hoàng cung mang người đi?"
" Là do thần quá bất cẩn, mong hoàng thượng tha tội." Lương Hà cúi đầu.
" Nếu không thể tìm ra người thì ngươi nên tự chuẩn bị hậu sự cho mình đi."
" Dạ hoàng thượng."
" Cung Nhĩ."
" Có thần."
" Lệnh đóng tất cả cổng thành không cho bất cứ kẻ nào ra vào, cho người lục soát từng ngõ ngách trong hoàng thành không thể để Bá Dương chạy thoát, dù thế nào cũng phải tìm ra."
" Thần lập tức đi ngay."
" Dám bắt cóc hài tử của ta, kẻ đó đúng là chán sống mà. Ta mà bắt được sẽ chặt hết tay chân của hắn. Triệu Tất chúng ta cũng đi tìm tiểu yêu đi."
" Đừng làm loạn, Vinh nhi biết người bị đưa đi đâu hay không?"
" Ngươi muốn ta ngồi chờ thôi sao? Hắn cũng là hài tử của ngươi đấy cái tên lòng dạ sắt đá này."
" Ta đương nhiên lo lắng hắn nhưng ngươi chạy lung tung thì có ích sao? Niên nhi cũng đã nói sẽ không việc gì."
Niên Du trấn an: " Đúng đó phụ thân, Bá Dương đối với Niệm Vân rất tốt, sẽ không khiến đệ ấy bị thương đâu, người đừng lo, hoàng thượng sẽ nhanh chóng tìm ra đệ ấy thôi."
An Vinh ấm ức liếc nhìn Ngạo Khiết, cậu cũng nhận ra hắn tức giận là thật. Nếu thật sự hắn quan tâm Niệm Vân thì tin tưởng hắn một lần vậy: " Được rồi."
" Hoàng thượng chờ ta nên ta cũng sẽ đợi người quay lại mới dùng bữa." Nét mặt vui vẻ của Niệm Vân khi nói câu đó Ngạo Khiết Vẫn còn nhớ. Ngươi được lắm Bá Dương, tốt hơn hết đừng để rơi vào tay của ta.
Niệm Vân động người thì nhận ra mình hiện tại không thể cựa quậy, xung quanh thì tối đen như mực không thể nhìn thấy gì: " Đây là đâu?" mình đang bị trói.
" Tỉnh rồi sao?"
Nghe giọng nói Niệm Vân có thể lập tức nhận ra: " Bá Dương, huynh đưa ta đi đâu?" Một ngọn nến nhỏ được thấp lên, cậu nhìn ra nơi này là một nơi dùng để chứa đồ, xung quanh có rất nhiều bao lớn chất cao lại không có lấy một cái cửa sổ.
" Ta cứ lo lắng mình ra tay quá nặng khi ngươi ngất đi lâu như vậy." Bá Dương đến gần nới lỏng dây trói cho Niệm Vân: " Thật chất ra thân thể của ngươi từng chịu qua thương tổn lớn khiến sức khỏe yếu hơn rất nhiều."
" Thả ta ra Bá Dương."
" Nếu thả ngươi, ngươi lập tức sẽ chạy về bên cạnh hắn."
" Huynh mang theo ta thì có ích lợi gì chứ?"
" Niệm Vân, ngươi biết rỏ tình cảm của ta lại vẫn có thể nói những lời đó?"
Niệm Vân ngạc nhiên, Bá Dương thích nhân vật phản diện sao? Thế nên lúc đó mới giúp hắn chạy trốn: " Ta là nam nhân."
" Ngươi là kim phụng không phải sao? Như vậy càng không có vấn đề gì."
Lại nữa, ai cũng mang chuyện cậu là kim phụng mà ép người khác phải thích nam nhân giống mình: " Nhưng ta chỉ xem ngươi là bằng hữu mà thôi, huynh cũng biết nếu giữa chúng ta không phải là tình cảm tương đồng thì cũng sẽ không có kết quả gì đúng không?"
" Đừng mang ta so sánh với hắn, ta không thích ngươi chỉ vì muốn cái ngai vàng ấy. Ta chỉ cần có ngươi là đủ, còn hắn lại chỉ cần một kim phụng giúp đế vị của hắn vững chắc, giúp quốc gia của hắn cường mạnh." Bá Dương tức giận: " Hắn thì có gì là tốt? Tại sao từ trước đến nay ngươi chỉ nhìn hắn mà không phải là ta, cho dù hắn gây cho ngươi biết bao tổn thương?"
" Huynh đang nói hoàng thượng sao?" Bá Dương không biết vì yêu cầu của phụ thân cậu là hoàng thượng mới phải chọn một trong hai người là cậu và ca ca nên mới nói vậy. Đương nhiên hoàng thượng sẽ không trái lời của phụ thân cậu rồi.
" Ngươi đừng quá ngu ngốc nữa Niệm Vân, người mà hắn chọn là Niên Du ca ca của ngươi chứ không phải ngươi, mau tĩnh lại đi."
Người mà đáng ra nên nghe những lời đó là nhân vật phản diện chứ không phải cậu, nhưng Niệm Vân không biết phải giải thích làm sao cho Bá Dương hiểu, nói không chừng khi biết cậu không phải Niệm Vân thật sự thì sẽ bị giết cũng nên: " Cho dù thật sự ta đi theo huynh thì huynh cho rằng chúng ta sẽ đi được bao xa chứ?"
" Chỉ cần có ngươi thì ta không cần quan tâm sau đó sẽ thế nào."
" Thật là....!" Muốn đàm phán với Bá Dương xem ta không có kết quả, quan trọng là phải tìm hiểu xem đây là đâu mà tìm cách trốn thoát, thật không biết khi quay trở lại không thấy mình đâu, bị hiểu lầm là bỏ trốn thì hoàng thượng sẽ tức giận đến cỡ nào nữa.
" Ngươi ở đây chờ, ta đi một lát sẽ trở lại ngay."
" Huynh đi đâu?"
" Ngươi không cần phải biết."
" Ân!" Cơ hội đây rồi, Bá Dương không ở đây đào tẩu cũng dễ dàng hơn. Đợi người đi rồi cậu mới loay hoay cố mở dây trói, tuy vừa rồi đã được Bá Dương nới lỏng tránh cho cậu bị đau nhưng vẫn còn chặt quá, dù cố hết sức vặn cổ tay đến chảy máu cũng không có kết quả gì: " Sao lại khó mở ra như vậy, nếu có con dao nhỏ của mình ở đây thì tốt quá...a...đau." Bị cột cứng vào cột như này thì muốn kiếm vật bén để cắt dây cũng