" Aaaaaaaaaaa!" Niệm Vân bật người dậy, cậu hoảng sợ đưa tay giữ lấy cái cổ của mình rồi nhìn xung quanh: " Mình vẫn chưa chết?"
" Mơ thấy ác mộng sao?"
" A...!" Cậu giật mình nhìn qua: " Hoàng thượng?"
Vì lo lắng Niệm Vân mà Ngạo Khiết cho người mang tất cả tấu chương lại Minh Long điện phê tấu tiện xem chừng cậu, thấy hành động ngây ngô vừa rồi hắn bỏ bút xuống đứng lên tiến lại giường: " Là ta."
Trong phòng khá tối, khắp nơi được soi sáng bằng nhiều cây nến nhỏ: " Trời tối, ta đã ngủ cả ngày?"
Ngạo Khiết phẩy tay một cung nữ cúi đầu xin phép rồi rời đi, hắn cầm lên xem xét vết thương ở cổ tay Niệm Vân: " Ngươi kiệt sức vì đói và mệt, ăn chút gì sẽ tốt hơn."
" Ân...!" Niệm Vân ngập ngừng: " Đây là phòng của hoàng thượng?"
".....!"
" Ta có phải hay không nên trở về phòng của mình?"
" Từ giờ ngươi sẽ ngủ ở đây."
" Còn hoàng thượng?"
" Ngươi nghĩ xem."
" A!" Niệm Vân chợt run lên, vậy là phải ngủ cùng với hoàng thượng? Mình ngủ không biết có xấu không, lỡ như vô tình đạp hoàng thượng một cái thì mất mạng như chơi.
" Còn đau không?"
Niệm Vân ngạc nhiên, Ngạo Khiết là đang lo lắng cho vết thương do muốn cởi dây trói của mình lúc bị Bá Dương bắt nhốt, cậu cười vô tư: " Cái này không sao hết, người không cần lo cho ta, lần trước bị người chưởng một cái cũng không có chết a."
".....!"
Vẻ mặt Ngạo Khiết đột nhiên đen lại trở nên đáng sợ, Niệm Vân ngập ngừng: " Hiểu lầm....lần đó là hiểu lầm, ta không có để ý."
Vươn tay ôm Niệm Vân vào lòng, hắn chân thành: " Là do ta!"
" Hoàng thượng?"
" Từ nay ta sẽ bảo hộ ngươi, chỉ cần ngươi không rời khỏi ra. Ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, tiền tài, chân bảo, địa vị....chỉ cần ngươi nói ra đều sẽ cho ngươi."
" Ân...thật ra ta không cần mấy thứ đó."
" Ngươi cần gì?"
" Hoàng thượng cho ta thật sao? Ta sẽ không khách sáo đâu." Niệm Vân hớn hở.
Cung nữ vừa rồi trở lại, đứng bên ngoài hành lể:" Hoàng thượng, cháo tổ yến đã được mang đến."
" Trước tiên ngươi cần ăn gì đó trước đã."
Đã lâu giữ bụng rỗng, vừa nghe tới cháo mắt Niệm Vân đã sáng lên: " Ân...ta rất là đói, từ lúc bị bắt đi đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng hết." Cậu vung dậy chạy ngay ra bàn vô tư bưng cả tô cháo lớn mà ăn.
Cung nữ khá ngạc nhiên khi một người trước nay luôn rất khó chịu trước những hành động vô phép tắc lại không thích kẻ khác hồ nháo trước mặt mình như hoàng đế lại để Niệm Vân chạy nhảy trong tẩm cung của mình như vậy, xem ra nàng từ nay phải phục vụ vị chủ tử này thật tốt.
" Khụ....khụ...!"
Nhìn Niệm vân sặc sụa Ngạo Khiết vuốt nhẹ lưng cậu: " Ăn từ từ, không ai giành với ngươi."
Lấy tay áo lâu lâu cái miệng Niệm Vân khì khì cười: " Xin lỗi, vì đang rất đói nên...!"
" Niệm Vân, từ nay về sau lời xin lỗi và cảm ơn của ngươi không cần phải nói biết chưa?"
" Tại sao?"
" Ngươi chỉ cần nghe lời của ta, đừng hỏi."
" A!" Niệm Vân nhớ Cung Nhĩ từng nói Hoàng đế khi làm bất cứ việc gì rất tức giận khi bị hỏi tại sao, bởi hắn luôn cho rằng mình đúng nên không cần biết là vì sao chỉ cần biết là hắn muốn: " Xin...à không, ta không xin lỗi cũng không hỏi." Hoàng đế đúng là lạ mà.
" Ngày mai khi lên triều ta sẽ tuyên chỉ lập ngươi làm hoàng hậu."
" Phụt....!" Tất cả cháo trong miệng Niệm Vân đều phun ra hết.
" Lấy nước."
" Vâng hoàng thượng."
Dùng khăn lâu cho Niệm Vân, Ngạo Khiết bình tĩnh: " Ngươi tới giờ vẫn ngạc nhiên như vậy?"
" Hoàng thượng, bá quan sẽ không đồng ý, ta là nam...!" Không được, cho dù là nam nhưng cậu là kim phụng a. Người người mong chờ cậu lên ngôi hoàng hậu còn không kịp lấy gì mà phản đối: " Nhưng ta vẫn chưa có chuẩn bị gì hết, nói một cái liền trở thành hoàng hậu....cái này....cái này."
"......!"
Chụp lấy ly nước cung nữ mang đến uống một hơi: " Chẳng phải hoàng thượng đã có những tám phi tần và cả một hậu cung rồi sao?"
" Ta chưa từng để mắt hay quan tâm đến cái gì gọi là hậu cung."
" Người không để ý nhưng ta để ý a, nữ nhân bọn họ có thù thì thật là nhớ lâu, nay đùng một cái ta lại trở thành hoàng hậu bọn họ tha cho ta sao? Chưa kể ta không có muốn làm cái gì gọi là nam sủng...!"
" Rầm!"
" Ân!" Ngạo Khiết không hiểu vì sao lại có vẻ rất tức giận, một chưởng đánh xuống làm chiếc bàn như cái bánh mà vỡ ra, Niệm Vân sợ nên tự đưa tay chặn lại miệng mình: " Ta....nói gì sai sao?"
"Là ai nói với ngươi những lời đó?"
" Nói....nói cái gì cơ?"