Niệm Vân chớp mắt: " Hoàng thượng, đây là?"
" Là một trong các phi tần của ta. Ngươi an tâm, cô ta không giống những người còn lại."
" Ân...!"
Tuyết Liên tay chống nạnh không giống vẻ về ngoài yếu mềm của mình: " Hoàng thượng thật quá đáng nha, ít nhất phụ thân của thần thiếp cũng góp phần dọn dẹp trong lần phản loạn này, không thể nói tốt một chút được sao?"
Ngạo Khiết bế Niệm Vân đứng lên: " Đừng bày trò nữa, còn lại giao cho ngươi."
" Được rồi thần thiếp biết rồi! Người nhanh đi đi." Tuyết Liên vẫy vẫy tay tủm tỉm cười: " Cung tiễn hoàng thượng, người cứ về mà tận hưởng niềm vui nhé.....nhớ cho thần thiếp nghe hai người làm gì đấy."
Ôm Niệm Vân một đường trở về Minh Long điện, để cậu ngồi trên long sàn Ngạo Khiết tự tay cởi y phục ướt đẫm của cậu, Niệm Vân đỏ mặt: " Hoàng thượng, để ta tự làm được rồi."
" Ngồi yên, ta vẫn còn chưa trách tội ngươi, đừng lộn xộn."
" Ân...!" Chỉ chừa lại tầng nội y Ngạo Khiết bồng Niệm Vân ném vào dục trì, bất ngờ không lường trước cậu uống một ngụm nước rồi trồi lên: " Khụ....hoàng thượng làm gì vậy?"
Ngạo Khiết đứng bên trên vẻ mặt không vui: " Ngươi nghi ngờ ta?"
" Nghi ngờ gì cơ?"
" Ngươi cho rằng ta sẽ ở hậu cung cùng phi tần đùa vui ân ái?"
" Ta....!" Niệm Vân nghẹn lời, đúng là cậu có suy nghĩ đó. Giờ thì có miệng cũng không thể cải, cậu đành cúi đầu nhận lỗi: " Xin lỗi...ta hiểu lầm hoàng thượng."
Ngạo Khiết nhìn dáng vẻ hối hận của Niệm Vân, hắn cũng bước xuống dục trì ôm cậu mà hôn lên cánh môi hồng cho đến khi Niệm Vân hít thở không thông tay chân vùng vẩy mới buông ra: " Niệm Vân!"
" Ân, hoàng thượng?"
" Ngươi có thể không nghe lời ta, không đồng ý ta nhưng tuyệt đối không thể không tin tưởng ta."
" Ta...!"
" Trong mắt ta chỉ có mình ngươi, đã biết chưa?"
Niệm Vân cười tươi: " Biết rồi hoàng thượng."
" Còn chạy dưới mưa như vậy, nếu có lần sau....!"
" Hoàng thượng, sẽ không có lần sau." Cậu ngập ngừng không biết nếu hỏi thì có làm Ngạo Khiết không vui không: " Người vừa rồi...??"
Tay dùng nước nóng ở dục trì tẩy rửa trên người Niệm Vân, Ngạo Khiết thờ ơ: " Cô ta là nữ nhi của Bạch quốc sư, cũng là người sẽ chuẩn bị mọi thứ cho buổi lể thành hôn của chúng ta."
" Thành....thành hôn?"
" Ngươi thấy có vấn đề gì sao?"
" A...không có....không có vấn đề." Nhanh như vậy?
"Ở Hàn Long lễ quốc hôn của đế hậu cần phải có quốc sư chủ trì giống như mang phúc đến."
" Tuyết phi không phải phi tần của hoàng thượng sao? Có thể chấp nhận như vậy....thật khó tin."
" Ta nói rồi, cô ta không giống những người khác ở hậu cung, không chừng còn đang rất hứng thú chờ xem kịch hay. Ngươi tốt hơn vẫn là tránh cô ta ra xa một chút."
" Ân...!" Niệm Vân khó hiểu nhưng cũng không hỏi nữa: " Mong ca ca sẽ bình an trở về."
" Niệm Vân!"
"......?"
" Niên Du có thể sẽ không trở lại nữa."
Tròn mắt nhìn Ngạo Khiết: " Hoàng thượng sao lại nói vậy, tại sao ca ca lại không trở lại....không lẽ...!"
" An tâm, ta vừa nhận được tin Cung Nhĩ đã cứu được Niên Du, nhưng họ tốt nhất vẫn là không nên quay trở lại nữa."
" Tại sao chứ?"
" Bởi vì ca ca ngươi là kim phụng, chính vì vậy ta không thể để họ quay trở về."
" ý người ca ca và Cung Nhĩ?" Ngạo Khiết không trả lời Niệm Vân liền có thể đoán ra, cậu buồn bã nhỏ giọng: " Hoàng thượng để ý?...người không thể chấp nhận họ?"
Nâng lên cái mặt nhỏ của Niệm Vân bắt cậu phải đối diện hắn: " Ta sẽ không nhưng ngươi cho rằng họ sẽ hạnh phúc nếu quay trở về? Sống dưới miệng lưỡi cay độc của thế nhân. Ta không bận lòng ngươi cho rằng quan thần sẽ không để tâm? Cung Nhĩ sẽ phải mang danh có tâm phản quân....có được không?"
" Ta....ta chưa từng nghĩ sẽ có như vậy." Để yêu được một người tại sao lại khó khăn đến ấy, mắt cậu hiện lên một tầng sương mờ: " Ta không cam tâm....Ca ca và Cung Nhĩ....ta không thể gặp lại họ....ta thật không cam tâm." Thật không nghĩ tới lần đó ở Thùy Ân điện lại là tạm biệt theo năm tháng.
" Đừng khóc, vì tốt cho ca ca ngươi hiểu không?"
" Hức...hoàng thượng....người sẽ không rời xa...xa ta chứ?"
" Hỏi thừa, đương nhiên ngươi sẽ không có cách thoát khỏi ta." Hắn biết tâm trạng của Niệm Vân không vui nhưng hắn cũng có cái khó không kém.
Niêm Vân nước mắt còn chưa muốn dừng thì cậu giật mình vì tay Ngạo Khiết chạm vào chỗ nào đó trên cơ thể mình: " A...hoàng...hoàng thượng....tay...người làm gì vậy?"
" Giúp ngươi không còn thời gian nghĩ đến gì khác ngoài ta."
" Người....a....!" Niệm Vân lần đầu bị chậm đến cả người run lên phải tựa vào ngạo Khiết mới có thể đứng vững: " Ta...tại sao lại."
" Niệm Vân!"
Giọng nói Ngạo Khiết gọi tên mình, nhịp tim Niệm Vân đập càng nhanh hơn: " ư...hoàng thượng." Cảm giác dể chịu này khiến cậu xấu hổ vô cùng, bàn tay Ngạo Khiết thận trọng âu yếm phần thân non nớt của mình, có gì đó như muốn dâng trào ra cậu sợ hãi: " Hoàng thượng...buông...ta...ta...!"
" Không sao!"
" Ta lạ lắm....ta...ân...ư!" Niệm Vân cả người mềm nhũn, cậu dấu mặt vào lòng ngực Ngạo Khiết: " Hoàng thượng bắt nạt ta."
Nhếch môi Ngạo Khiết