" Niệm Vân ngồi yên nào."
" Huynh làm gì vậy?"
" Huynh chỉ xem một lát thôi." Vén lên mái tóc đen dài của Niệm Vân, Niên Du tỏ ra nghiêm trọng, đến khi nhìn thấy nốt ruồi sau gáy của đệ đệ mình vẫn ở đó cậu mới an tâm: " Qủa nhiên nó vẫn ở đây."
" Huynh xem cái gì?"
" Không có gì." Niên Du xoa đầu cậu, thói quen này trước kia luôn bị Niệm Vân chán ghét, bây giờ lại tỏ ra thích thú giống như con mèo nhỏ thích được cưng chìu vậy: " Rất may đệ vẫn là Niệm Vân, đệ đột nhiên thay đổi nhiều việc cũng không còn nhớ nữa làm huynh lo rất lo lắng."
" Đệ như vậy không tốt sao?"
" Tốt lắm, vì vậy huynh rất vui. Hiện giờ huynh không cần cả ngày phải lo cho đệ nữa."
Niệm Vân tròn mắt nhìn Niên Du, ca ca yêu thương nhân vật phản diện như vậy, nếu biết mình không phải Niệm Vân thật thì sao? " Cho dù rất tốt đi nữa, nhưng lỡ như đệ không phải là Niệm Vân."
" Nốt ruồi sau gáy đệ thì không sai được phải không? Đây chắc chắn là đệ đệ của ta."
" Huynh nói vậy chỉ càng khiến đệ thêm cảm thấy không vui thôi." Niệm Vân buồn bã cúi đầu ủ rũ không con mèo cụp tai lại khi bị bỏ rơi vậy.
" Đệ dường như quên khá nhiều chuyện, trước đây đệ rất thích pha chế thuốc. Còn bây giờ phòng dược liệu cũng không đến."
" Phòng được liệu, có nơi đó sao?"
" Căn phòng đó là do đệ yêu cầu hoàng thượng để cho mình còn gì, vì y thuật của đệ rất cao rất cần thiết nên hoàng thượng đã đồng ý."
Niệm Vân hứng thú níu kéo tay Niên Du: " Đưa đệ đi xem đi, đệ muốn đi."Gần đây cậu thường thấy những ký ức lạ giống như một đoạn phim vậy, cậu tin đó là ký ức của nhân vật phản diện, không biết vì lý do gì nhưng Niệm Vân tin mình cũng biết cách chế thuốc và chữa bệnh, thật vậy thì rất hữu dụng cho việc làm người tốt của cậu sau này lắm a.
" Cũng được, ta đưa đệ đi."
" Ca ca không sợ đệ lại hạ độc huynh sao?"
Niên Du mỉm cười lại xoa đầu Niệm Vân: " Ta tin đệ sẽ không làm vậy nữa."
" Huynh dễ tin người quá a."
" Ta tin vì ta chỉ có một người đệ đệ này thôi." Niên Du thật sự cảm thấy rất vui, tiểu đệ của mình cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, nếu cha và phụ thân thấy Niêm Vân của bây giờ cũng sẽ an tâm hơn, sau khi đưa Niệm Vân đến dược phòng cậu dự định trở về phòng thì lại gặp phải Ngạo Khiết trên đường đi, cậu đỏ mặt cúi đầu: " Niên Du tham kiến hoàng thượng."
Ngạo Khiết đối với mọi người đều trầm tĩnh, với Niên Du lại không hề có sự nghiêm nghị uy nghi đó: " Niên Du, lại đến chỗ của Niệm Vân?"
" Vâng hoàng thượng."
" Hắn không gây rắc rối cho ngươi?"
Niên Du lắc đầu rồi cười thật vui vẻ: " Không có hoàng thượng, Niệm Vân thay đổi rất nhiều. Đệ ấy còn biết lo lắng cho Niên Du nữa."
" Hắn quả thật thay đổi rất nhiều."
" Vừa rồi đệ ấy còn đến dược phòng, nói là muốn chế nhiều loại thuốc phòng khi cần đến. Bình thường vì buồn chán mà chạy khắp nơi, khi thấy dược phòng thì đã rất chuyên tâm chế thuốc, sẽ không còn thời gian gây rối nữa."
Hai chân mày Ngạo Khiết trùng xuống: " Hắn lại đến đó?"
" Hoàng thượng xin đừng lo lắng, Niên Du tin đệ ấy sẽ không còn như trước kia nữa." Biết Ngạo Khiết đang nghĩ gì, Niên Du liền thay đệ đệ giải thích.
" Ta biết rồi, Niên Du quay về nghỉ ngơi đi. Khi xong việc ta sẽ đến thăm ngươi."
Niên Du e thẹn, không còn nét gì của một vị huynh trưởng luôn giáo huấn lo lắng Niệm Vân: " Vâng hoàng thượng."
Cách đó không xa có người nhìn lại với ánh mắt đầy ghen hờn và căm tức.
" Nương nương, người không phải nói muốn đi dạo hay sao?"
" Câm miệng."
" Nương nương tha tội."
Siết chặt cây quạt trong tay Nương My tức giận: " Con hồ ly tinh đó, hắn lại muốn quyến rũ hoàng thượng."
Lạc Mai hầu hạ Nương My đã lâu vì vậy hiểu rất rõ nàng đang ganh tị với Niên Du: " Nương nương đừng tức giận, để người khác nhìn thấy thì không hay."
" Hắn mạng thật lớn, bị độc như vậy cũng không chết được. Ta không thể để tiếp tục để như vậy được nữa."
" Nương nương tuyệt đối không thể làm chuyện hồ đồ, hắn là hoàng tử của Bất Xích, là nhi tử của Cửu gia An Vinh còn rất được lòng hoàng thượng. Nếu tự mình ra tay chỉ sợ rất nguy hiểm."
" Cái tên Niệm Vân đó, chỉ mỗi việc giết một người cũng làm không xong, vốn tưởng rằng có thể lợi dụng tình cảm của hắn dành cho hoàng thượng, khiến huynh đệ chúng tự giết hại lẫn nhau, không ngờ lại thất bại."
" Nô tỳ thấy chuyện này cũng rất lạ, mọi tin tức về việc Niên Du làm sao được cứu đều được dấu kín. Trước nay độc do Niệm Vân hạ chắc chắn không ai có thể giải, trừ khi....!"
" Không thể có chuyện đó, hắn làm gì bỏ lỡ cơ hội giết người mà hoàng thượng yêu chứ, ta không tin hắn vì tình cảm huynh đệ với con hồ ly kia mà giải độc cho hắn." Nương My cắn cắn móng tay suy nghĩ: " Đợi thời điểm thích hợp lén báo với Niệm Vân bản cung muốn gặp hắn."
" Vâng nương nương."
Lục đục trong một đống chai lọ, cả căn dược phòng bây giờ rối tung cả lên, nhiều loại sách ném lung tung, thuốc đổ đầy ra nền, cái tủ đựng thuốc thì bị sụp một bên vì vừa chịu một sức nặng không nên có. Niệm Vân cầm một cái chày giả thật mạnh: " Ta giả ta giả, không ngờ mình có thể thông minh đến vậy. Cũng may tên phản diện này về mặt y thuật thật có hữu dụng nha." Với tay lấy cái lọ rỗng chuẩn bị trước rồi đổ thứ thuốc cậu vừa chế ra vào đó.
" Trời ơi, cái gì đây?"
" Xoảng!" Niệm Vân đứng hình vì lọ thuốc mình chế cả nửa ngày vừa rơi xuống đất vì kẻ nào đó làm cậu giật mình: " Thuốc....của ta."
Minh Cung Nhĩ bước vào nhìn khắp căn phòng mà sợ hãi: " Đây thật sự là dược phòng lớn nhất hoàng cung