Chap 20: "Cửa mới - Muốn đá mà không được"
--------------------------------------------------------------------------------------
"Ngậm miệng lại"-Đan bực mình, nhẫn nại nói.....Vẫn khóc...
"Quỷ khóc!!!"-Đan nhíu mày độ nhẫn nại giảm về số 0......Vẫn khóc.... (t/g: Khóc lắm v~)
"Ờ! Tiền cửa đứa nào chi"-Đan thở dài hất tóc nói
"Tớ! Tớ! Tớ"-Huyền đứng dậy, cười hạnh phúc
"Cửa gỗ lim"
"Đá không đã chân tí nào"-Huyền quên mất tội, cố gắng nói. Đan lườm một cái, lập tức Huyền im bặt, không nói một lời
"Phải là loại chống lực cực tốt- Đan đi đi lại lại ra vẻ bác học nói, Huyền nghe xong méo mặt, mất mấy trăm triệu của mình rồi, sau đó cô khóc thầm tiếc thươg
Dạ vâng ạ Huyền cười đến méo mặt
Tốt-Đan cười đắc thắng, cầm món ăn yêu quý của mình, mà đi vào phòng
"Số nhọ"-Bình gãi đầu đi lướt qua nạn nhân đau khổ mà nín cười
"Còn cười được nữa sao hả!?"-Huyền khóc không ra nước mắt, bỗng điện thoại cô reo lên, cô nhấc máy
"Alo"-Cô kiêu ngạo nói, nào ngờ đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, vẫn không trả lời
"Alo!?"-Cô kiên nhẫn nói tiếp, thật vẫn không trả lời
"Bố đứa nào ở đầu dây bên kia đấy, bà đây không rảnh tiếp đãi đâu"-Cô mất hết kiên nhẫn quát to một tiếng, lập tức đầu máy bên kia tắt nguồn, cô cũng bực tức tắt máy luôn
"Hừ! Trước khi ề nuước thì gặp một thằng điên, sau khi về nước còn gặp một thằng khốn nạn....."-Cô nhớ lại đêm hôm trước mà phẫn nộ mắng
Flash Back
"Ai bị công an nhòm ngó còn chưa biết được đâu"-Cô hất tóc ra đằng sau, kiêu ngạo nhưng không xa hoa, vô cảm lại không thể tác động được đến, một dạng làm người ta muốn cúi đầu
"Nhìn khuôn mặt cô vừa