Tân Hà, Phục Thành?
Chẵng lẽ cô lại vô tình bắt gặp chuyện kinh thiên động địa gì nữa rồi sao?...
Ngoại trừ Khương Sơ Nghi, những người khác dường như đều đã quen thuộc với chuyện này rồi vậy. Vương Than ngáp một cái: "Cãi nhau lâu như vậy rồi mà còn chưa cãi xong nữa à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ đẩy cửa ra bước vào bên trong.
Hốc mắt của Tân Hà rất đỏ, vòng eo thon thả của cô ấy hơi cong lại, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn còn dấu vết của giọt nước mắt đã lăn xuống. Cô ấy ngồi im lặng trên ghế.
Vẻ mặt của Phục Thành vẫn thờ ơ, không khác thường ngày là mấy.
Khương Sơ Nghi ăn bữa cơm này như đang ngồi trên chiếc thảm có đinh vậy.
Cô cố kìm nén sự chấn động đó vào trong lòng rồi cố gắng giả vờ bình tĩnh như bao người khác.
Mặc dù Kí Khải nói nhiều nhưng bầu không khí rõ ràng vẫn rất ngượng ngùng. Bọn họ trò chuyện với nhau được vài câu thì bầu không khí lại rơi vào sự im lặng, sự yên lặng cứ thế mà lan tỏa khắp căn phòng.
Tân Hà ăn được hai miếng thì không ăn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy cứ ngồi đó mà không nói chuyện, thấy vậy Khương Sơ Nghi chủ động mở lời, cẩn thận hỏi Tân Hà: “Súp lơ xanh này cũng ngon đó, cô có muốn ăn thử không?”
Tân Hà yên lặng liếc nhìn cô, cảm giác như cô ấy lại sắp khóc nữa rồi.
Khương Sơ Nghi im miệng ngay, thôi bỏ đi, cô cứ im lặng ngồi ăn thì hơn.
“Cô có thích súp lơ xanh không?” Tông Dã hỏi.
“Cũng thích.” Khương Sơ Nghi cố gắng khuấy động bầu không khí: “Những món này đều là do anh làm hết à?”
"Sao vậy?"
“Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy có hơi xấu hổ thôi.” Cô không một chút do dự mà khen ngợi Tông Dã: “Anh giỏi thật đấy.”
Đến bây giờ, cô vẫn chỉ biết nấu mỗi một món mì ăn liền thôi.
Con trai rất ít khi biết nấu ăn, huống hồ gì là người nổi tiếng rồi, chí ít là cô chưa hề gặp qua nhiều người nổi tiếng là nam mà biết nấu ăn cả.
Tông Dã cười cười: "Khi tôi còn nhỏ, điều kiện trong gia đình không tốt lắm nên tôi đã tự học nấu ăn từ khi còn học cấp hai."
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh nhưng Khương Sơ Nghi lại cảm thấy có hơi sửng sốt, bất giác mà nhìn về phía anh, nhất thời cô không biết nên nói gì nữa.
Vương Than rất bình tĩnh và thản nhiên trả lời: "Con nhà nghèo từ nhỏ đã biết phụ giúp gia đình rồi."
Cô nhớ lại lúc trước Nhĩ Nhĩ có kể qua với cô rằng vào những năm đầu đời, Tông Dã đã từng hát rong trên đường phố, có thể là do gia đình của anh có chút khó khăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những năm đầu, Tần Đồng đã dặn dò cô làm trong ngành này thì EQ phải cao. Khi giao tiếp với người khác phải luôn cẩn thận lời nói đừng xúc phạm đến điều cấm kỵ của người khác. Suy cho cùng, những người có vẻ ngoài hào nhoáng thì ít nhiều gì cũng sẽ có một quá khứ đáng hổ thẹn và không muốn bị người khác nhắc đến.
Vì vậy, ở trong trường hợp nào, Khương Sơ Nghi cũng đều rất biết điều và đã quen với việc chỉ nói những lời xã giao.
Đối với nghề làm người nổi tiếng này mà nói, từ hám danh lợi không hẳn là một từ xấu. Sau khi tích lũy được một lượng tài sản nhất định thì thứ mà mỗi người theo đuổi cũng chính là sự tôn trọng và sĩ diện đó.
Tuy nhiên, bản thân Tông Dã dường như lại không quan tâm lắm đến điều này, anh không cảm thấy việc mình được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh nghèo khó là một chuyện mất mặt.
Thực ra cho đến bây giờ, những người của Tây Bạo đều mang lại cho cô một cảm giác rất tốt.
Chỉ sau khi tiếp xúc với họ, cô mới thấy rằng thực ra họ đều không chảnh chọe, đối xử với người khác đều chân thành, không hề có sự kiêu ngạo, xa cách và giả tạo của những ngôi sao lớn.
Tất nhiên, ngoại trừ Phục Thành ra.
Người đàn ông này dường như khi sinh ra tính tình đã như một chiếc tủ lạnh lớn rồi vậy.
*
Sau khi ăn cơm xong, Khương Sơ Nghi cũng không tiện ở lại lâu hơn nữa.
Cô và Tân Hà có thể tranh thủ hôm nay trời mưa mà được nghỉ nửa ngày. Nhưng Tây Bạo không giống họ, cho dù là đang ở nước ngoài quay phim nhưng công việc vẫn bị sắp xếp rất dày đặn.
Hai người họ nhìn về phía nhóm Tây Bạo chào tạm biệt rồi lần lượt bước ra ngoài.
Họ đi cạnh nhau trong im lặng cả một quãng đường thì Tân Hà đột nhiên nói: "Đừng nói ra ngoài về những gì đã xảy ra vào ngày hôm nay."
“Hả?” Khương Sơ Nghi lập tức nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói đâu.”
Tân Hà lại im lặng một lúc rồi nói: "Cám ơn."
Khương Sơ Nghi lịch sự trả lời: "Không có chi."
Thực ra cho tới bây giờ, cô vẫn còn có chút thắc mắc, tại sao Phục Thành lại cùng với Tân Hà rồi? Không phải là với Tông Dã sao...?
Tin đồn quả là không đáng tin cậy, hotsearch lại còn không đáng tin cậy hơn nữa.
Với luồng suy nghĩ đó, cô bước đến trước cửa phòng mình hồi nào không hay. Khương Sơ Nghi dừng lại, lịch sự nói lời tạm biệt với Tân Hà: "Tôi tới phòng rồi, tạm biệt."
Không ngờ Tân Hà cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn cô: "Chiều nay cô có bận việc gì không?"
“Tôi hả?” Khương Sơ Nghi vẫn chưa hiểu ý của cô ấy, ngập ngừng nói: “Có lẽ là không bận?”
"Tôi có thể vào trong ngồi chút được không?"
Có vẻ như Tân Hà cũng cảm thấy khó xử khi nói ra câu này. Cô ấy quay đầu nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt xinh đẹp đó lộ ra một sự bướng bỉnh và yếu ớt hiếm có, biểu cảm ấy hoàn toàn không phù hợp với khí chất của cô ấy: "Không được thì thôi, chỉ là tôi không muốn ở một mình."
Dáng vẻ của cô ấy vốn rất lộng lẫy, lúc nào cũng xinh đẹp nhưng bây giờ trông cô ấy như một chú chó con bị dầm mưa vậy.
Đột nhiên, Khương Sơ Nghi cảm thấy mềm lòng.
...
...
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Tiểu Chung mở cửa ra, cô ấy sững sờ một lát khi nhìn thấy người đang đứng cạnh Khương Sơ Nghi.
Khương Sơ Nghi nháy mắt với cô ấy.
Tiểu Chung ngay lập tức định thần lại, lùi lại hai bước tránh đường cho họ, cúi đầu chào Tân Hà: "Xin chào cô Tân."
Tân Hà cười gượng: "Xin chào."
Khương Sơ Nghi đưa cô ấy vào bên trong rồi hỏi: "Cô có muốn uống gì không? Hay là pha cho cô ly cà phê nhé?"
“Ừm.” Tân Hà không có hứng thú cho lắm chỉ ậm ừ trả lời: “Nào cũng được, làm phiền cô.”
Tiểu Chung nhân cơ hội kéo Khương Sơ Nghi vào căn phòng phía trong, nói nhỏ: "Chuyện gì vậy? Tại sao Tân Hà lại đến đây, cô ấy lại muốn kiếm chuyện với chúng ta nữa à?"
“Không phải.” Chuyện này liên quan đến những vấn đề riêng tư nên Khương Sơ Nghi không tiện nói rõ với cô ấy: “Cô ấy gặp chút chuyện, lát nữa em vào căn phòng phía trong đi, chị trò chuyện với cô ấy một chút.”
"Hả? Chúng ta thì có gì mà nói với cô ấy đâu chứ." Tiểu Chung nhăn mặt lại, tỏ ra vô cùng lo lắng.
Khương Sơ Nghi cười lên: "Tân Hà là yêu quái, quái thú hay gì mà em sợ cô ấy vậy?"
"Chị quên là trước đây cô ấy..."
“Được rồi, khoan hãy nói nữa.” Khương Sơ Nghi đẩy Tiểu Chung vài cái: “Em vào phòng ngủ trước đi.”
*
Khương Sơ Nghi bưng ly cà phê đã pha ra ngoài, cô còn để lên khay thêm một hộp sữa.
Tân Hà lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như cô ấy cũng không muốn nói chuyện, chỉ là muốn đến đây để ngẩn ngơ.
Khương Sơ Nghi cúi người đặt cái khay xuống bàn, cẩn thận ngồi xuống đầu bên kia của ghế sô pha.
Họ cứ im lặng rồi im lặng, cuối cùng Khương Sơ Nghi đột nhiên lên tiếng: "À đúng rồi, hôm nay cảm ơn cô."
“Cái gì cơ?” Một lúc sau, Tân Hà mới chậm rãi quay đầu lại: “Cảm ơn tôi chuyện gì cơ?”
"Cái anh phụ trách phim trường nói với tôi là lúc sáng anh ấy nấu cho tôi trái bắp đó là của cô cho."
“À, cái đó.” Tân Hà nhìn liếc qua cô một cái, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm: “Tôi chỉ lo là cô sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim thôi.”
"À, vậy sao."
Tân Hà hỏi: "Lúc nãy cô đã nghe được bao nhiêu?"
“Hả?” Khương Sơ Nghi làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ được hai giây rồi nghiêm túc nói: “Nghe được cô nói là cô thích…”
Tân Hà ngay lập tức trừng mắt nhìn cô, hung hăng nói: "Cô có nói ra thì cũng không ai tin đâu."
Khương Sơ Nghi cười lên, ngồi xích qua phía Tân Hà một chút, giơ tay lên vỗ vỗ vai cô ấy: "Cô yên tâm đi, tôi đã hứa với cô thì sẽ không nói ra đâu."
Tân Hà nhìn cô chằm chằm.
Rất lâu sau, cô ấy mới mở miệng: "Cái đó…"
Cô nói nhỏ quá, Khương Sơ Nghi lại phải ghé sát lại một chút: "Cô nói gì?"
“Tôi nói.” Tân Hà cáu kỉnh tặc lưỡi một cái, bất đắc dĩ nói: “Lần trước cái like đó là tôi thật sự bị trượt tay.”
Đây có phải chính là sự kiêu ngạo trong truyết thuyết không?
Khương Sơ Nghi cảm thấy cô ấy như vậy có chút đáng yêu đến kỳ lạ nên cô cố tình làm ra vẻ mặt nghiêm nghị: "Cô trượt tay thật sao? Tôi còn tưởng rằng cô nhắm vào tôi nữa đấy."
"Ai nhắm vào cô chứ? Cô tưởng cô là ai hả?" Tân Hà nổi giận lên nhưng lại có chút thiếu tự tin, lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng mà có lẽ cũng có một chút, ai bảo cô thân thiết với Phục Thành như vậy chứ?!"
"Có sao?"
Khương Sơ Nghi hồi tưởng lại, cô cảm thấy rằng bản thân thật oan ức.
Nếu nói cô thân với Tông Dã thì cô còn chấp nhận nhưng cô với Phục Thành còn chả nói