Đèn hành lang bật sáng dựa theo âm thanh. Người đàn ông dập điếu thuốc rồi hơi thẳng người lại: “Xin lỗi, tôi làm cô sợ à?”
Giọng nói không nhẹ cũng chẳng nặng, âm điệu vừa trầm thấp vừa điềm tĩnh.
Khương Sơ Nghi ngơ ngác nhìn anh đang đeo khẩu trang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ấy vậy mà phản ứng đầu tiên trong đầu cô lại là: Giọng nói của anh ấy hay thật đấy.
Cô lùi lại hai bước khiến khoảng cách giữa họ xa hơn một mét. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Khương Sơ Nghi đã lấy lại bình tĩnh rồi nhìn về phía sau lưng anh.
Hình như cô gái vừa thổ lộ tình cảm với anh đã rời đi rồi. Nhưng vẫn còn một người khác nữa. Người đàn ông này mặc đồ vest và mang giày da, đeo tai nghe, trông như một vệ sĩ.
Thấy Khương Sơ Nghi nhìn qua, anh ta gật đầu rồi ngỏ ý: “Chào cô, ngại quá! Nhưng mà tôi cần kiểm tra xem trên người cô có thiết bị chụp hình đặc biệt nào không.”
Khương Sơ Nghi vừa nghe xong câu này đã hiểu ra ngay: “Các anh hiểu lầm rồi. Tôi không phải là paparazzi đâu. Trên người tôi chỉ có một chiếc điện thoại di động thôi.”
Tầm mắt của Khương Sơ Nghi lại quay về người đàn ông kia một lần nữa. Trong lúc anh chầm chậm di chuyển bờ vai đang dựa vào tường lên phía trên, cô đã nhìn kỹ anh trong thoáng chốc.
Anh đang đứng ngược sáng. Người đàn ông này có bờ vai thật rộng, dáng người vừa cao vừa gầy, nửa khuôn mặt còn lại bị vành mũ đè thấp phân cách thành một mảng tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khu vực cầu thang có ánh sáng yếu ớt nên Khương Sơ Nghi chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt hơi nhướng lên kia, vừa đen láy vừa thâm trầm như thể đã bị ngấm mực. Anh cứ khép hờ đôi mắt như thế và nhìn cô chăm chú, vậy mà lại toát lên một loại mê hoặc mập mờ đến mức không nói nên lời.
Khương Sơ Nghi phỏng đoán anh lại là một người đồng nghiệp nào đó đang ra ngoài ăn chơi trác táng nhưng lại vô cùng thận trọng.
Vệ sĩ nở nụ cười áy náy: “Vậy cô có để bụng việc đưa điện thoại di động cho tôi kiểm tra một chút không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngại quá, tôi sẽ để bụng.”
Chẳng hiểu vì sao men rượu mạnh lại từ từ xộc lên khiến Khương Sơ Nghi nhìn thẳng vào người đàn ông đang đeo khẩu trang kia.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm mà chẳng nói lời nào, người đàn ông bèn dựa hờ vào tường rồi hỏi: “Cô biết tôi à?”
Khương Sơ Nghi cau mày: “Yên tâm đi, tôi không nhìn rõ anh là ai cả. Mà cho dù có nhìn rõ thì cũng chưa chắc tôi có thể nhận ra anh đâu.”
Anh ậm ừ rồi lẳng lặng cong môi.
Trong lúc hai người nói chuyện, Cao Ninh lại gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa cùng với loạt tin nhắn WeChat liên tục như ném bom. Vì cảm thấy bất ổn ngay tắp lự nên cô chuẩn bị bỏ chạy lấy người nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại: “Xin lỗi, thưa cô…”
Khương Sơ Nghi lùi về phía sau khiến điện thoại di động trượt xuống rồi đập vào gạch tráng men, tạo thành âm thanh rơi vỡ lanh lảnh.
Cô hít sâu vài lần để kiềm chế cơn tức giận: “Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không phải là paparazzi và cũng chẳng chụp lén gì cả.”
“Bây giờ tôi bận rồi.” Khương Sơ Nghi tháo vòng tay ra rồi ném cho anh ta: “Mặt trên của vật này có thông tin liên lạc của tôi, nếu sau này các anh có vấn đề gì thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào. Hoặc là bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát luôn để lát nữa họ sẽ giải quyết chuyện này.”
Dứt lời, Khương Sơ Nghi bèn cúi người xuống và định nhặt điện thoại di động nhưng đã có người hành động trước cô rồi. Thế là cô phải rút tay lại.
Anh hơi khom lưng, chống một tay lên xà ngang rồi nhặt chiếc điện thoại di động dưới đất lên, sau đó đưa nó cho cô.
Hai người nhìn nhau.
Khương Sơ Nghi do dự hai giây, sau đó xị mặt nhận lấy.
Còn vệ sĩ thì nhìn về phía người kia với vẻ ngập ngừng.
Người đàn ông im lặng một lát: “Hình như màn hình điện thoại của cô đã bị bể rồi.”
“Hả?” Khương Sơ Nghi cúi đầu quan sát rồi thuận miệng trả lời: “Không sau đâu, tôi mang nó đi sửa là được.”
Anh vươn tay về phía người bên cạnh: “Đưa bút cho tôi.”
Ánh mắt của người đàn ông nhìn thoáng qua chiếc vòng tay trong thoáng chốc, sau đó xác nhận với cô: “Cô Thỏ nhỏ? Là cái tên này à?”
“Ừm.” Khương Sơ Nghi đáp lại, khí thế có phần yếu đi một chút.
Người đàn ông bèn gật đầu, sau đó viết một chuỗi ký tự ở mặt sau chiếc vòng tay rồi đưa nó cho cô: “Trên đó có số điện thoại của tôi. Nếu cô cần đổi điện thoại di động thì cũng có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Tôi xin lỗi về những chuyện đã xảy ra trong tối nay.”
Cảm giác bực tức của Khương Sơ Nghi hơi dịu lại.
Người uống nhiều rượu thì sẽ hơi ngốc nghếch và vô tri, thế là cô chậm rãi tiếp lời: “Anh là một ngôi sao, vậy cho nên sau này ra ngoài chơi bời phải cẩn thận hơn một chút, đừng gây phiền phức cho những người qua đường vô tội ở nơi công cộng nữa.”
Động tác đóng nắp bút của người đàn ông khựng lại một lát. Anh lặng lẽ nhìn Khương Sơ Nghi rồi cười cười: “Tôi biết rồi.”
*
Cao Ninh đã gọi hai cuộc điện thoại cho Khương Sơ Nghi nhưng đều không có ai bắt máy, thế là chị ấy bèn tìm kiếm khắp một nửa câu lạc bộ cùng với trợ lý nhỏ, cuối cùng mới bắt gặp cô ở một xó xỉnh nào đó.
“Sao em lại bỏ đi thế hả?” Cao Ninh nổi giận: “Suýt chút nữa chị đã gọi cả bảo vệ đi tìm em rồi đấy.”
Khương Sơ Nghi trả lời: “Em vào nhà vệ sinh cho tỉnh rượu ấy mà.”
Thấy đầu óc cô vẫn còn minh mẫn, Cao Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hừ lạnh rồi uy hiếp: “Lần sau, nếu em còn không nghe điện thoại thì chị sẽ bứng đầu em luôn đấy.”
Sắc mặt của Khương Sơ Nghi vẫn bình tĩnh như trước, sau đó quan sát xung quanh: “Đúng rồi, chẳng phải chị muốn em gặp ai đó hả?”
“Đừng gấp, đợi lát nữa đã.” Cao Ninh hất cằm lên: “Sắp bắt đầu rồi đó.”
Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang trực tiếp đẩy nhanh tới phân đoạn giới thiệu vị khách quý bí ẩn, song vừa nói được một nửa thì toàn bộ ánh đèn đột nhiên tắt ngúm. Tựa như có linh cảm, toàn câu lạc bộ im lặng một cách ăn ý, sau đó có tiếng động sột soạt kèm theo làn khói trắng dày đặc tuôn ra. Cảm giác xốn xang không thể kiểm soát bắt đầu lan rộng.
Giọng nói của Cao Ninh đầy hứng thú: “Tới rồi! Điểm nhấn đặc sắc nhất của đêm nay.”
Cao Ninh vừa dứt lời thì ngay giây tiếp theo, một cái logo màu đen và đỏ nào đó chầm chậm xuất hiện trên màn hình LED giữa sân khấu. Không biết người dẫn chương trình đã lặng lẽ rời khỏi sân khấu từ lúc nào. Hầu như tất cả mọi người ở trên lẫn dưới khán đài đều vỡ òa và reo hò khi logo hiện lên rõ ràng. Tiếng hoan hô vì kinh ngạc không ngừng vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Trợ lý nhỏ vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ, kích động nắm lấy cánh tay Khương Sơ Nghi, nói khá lắp bắp: “Lại, lại là Tây Bạo cơ á!”
“Tây... Bạo?”
Khương Sơ