Khi suất phỏng vấn áp chót đã tiến hành được nửa chừng thì có người đến đây báo tin.
Trợ lý nhỏ ở lại trong phòng để giúp Cao Ninh làm thông báo cho tháng sau, còn Khương Sơ Nghi được dẫn đến một dãy phòng riêng.
Trong phòng tiếp khách có khá nhiều người, người chạy ra kẻ chạy vào, tất cả đều bận tối mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bèn ngồi trên ghế sô pha. Có người tranh thủ thì giờ đi lấy cốc nước cho cô. Khương Sơ Nghi vừa cười vừa nói cảm ơn.
Cô ngồi đó một mình và chờ đợi, sau đó lại lật xem vài trang kịch bản trong tay tận mấy lần. Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động.
Khương Sơ Nghi quay đầu nhìn sang.
Người thử vai trước đó bước ra ngoài trong sự ủng hộ rầm rộ của đám đông. Dựa vào sắc mặt của người đó thì chắc là lần phỏng vấn vừa rồi vô cùng thuận lợi.
Khương Sơ Nghi nhận ra cô ấy.
Nếu không là Tân Hà thì còn ai vào đây nữa?
Những người đang bận rộn trong phòng cũng dừng công việc mình đang làm để tới gần chào hỏi cô ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ đầu đến cuối, Tân Hà luôn giữ ý cười thận trọng và lịch sự, có vẻ tâm trạng cô ấy rất tốt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi dư luận trên mạng.
Sự náo nhiệt cách đó không xa đối lập rõ rệt với không khí vắng vẻ xung quanh Khương Sơ Nghi.
Nhưng thực ra trong lòng cô không hề cảm thấy chênh vênh. Trong cái giới này, lạy trên đạp dưới là chuyện bình thường. Khương Sơ Nghi đã sớm quen với kiểu đối đãi này rồi.
Là một thế hệ mới được Hoa Thụy cố gắng lăng xê, những chủ đề gần đây của Tân Hà đã được xem là tốt nhất trong số những người đồng trang lứa với cô ấy rồi. Vì nhìn thấy được lộ trình tương lai tươi sáng của ngôi sao nên tất nhiên Tân Hà cũng nhận được nhiều sự chú ý hơn những người khác.
Sau khi Khương Sơ Nghi uống xong cốc nước, một cô em gái vội vàng chạy tới: “Cô Khương ơi, phó đạo diễn gọi cô vào trong để chuẩn bị đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“À, được.”
Khương Sơ Nghi đứng dậy rồi theo cô ấy bước vào trong.
Đây là một hội trường được chia thành phòng bên trong và bên ngoài. Phó đạo diễn đang ngồi ở bên ngoài, vừa cười vừa vẫy tay với Khương Sơ Nghi: “Tiểu Nghi à, mau tới đây đi.”
Khương Sơ Nghi khá ngạc nhiên, nhanh chóng bước tới: “Chào cô Lâm.”
“Đã lâu không gặp cháu rồi nhỉ.” Lâm Cung Quỳnh kéo cô ngồi xuống: “Dạo này sức khỏe của ông Tần thế nào rồi?”
Lâm Cung Quỳnh là bạn tốt lâu năm của Tần Đồng – người thầy có ơn với Khương Sơ Nghi. Khi được đưa ra ngoài dự tiệc, cô cũng đã có duyên gặp gỡ Lâm Cung Quỳnh mấy lần rồi.
Năm 8 tuổi, nhờ vào cơ hội lẫn duyên số, Khương Sơ Nghi đã được lọt vào mắt xanh của Tần Đồng. Cô đóng bộ phim đầu tiên do ông ấy đạo diễn, từ đó bước chân vào giới giải trí.
Tần Đồng được xem là người chứng kiến quá trình trưởng thành của Khương Sơ Nghi, sau đó dần dà trở thành người dẫn đường cho cô. Nhờ vào mối quan hệ tốt đẹp giữa Tần Đồng và các bậc tiền bối lớn tuổi trong giới cùng với sự nể mặt Tần Đồng, mọi người cũng thường xuyên quan tâm đến cô.
Thảo nào lần này Lý Giám lại dễ nói chuyện như vậy, có lẽ đó cũng là một người biết thuận theo thời thế.
Khương Sơ Nghi bèn trả lời: “Gần đây sức khỏe của thầy ấy đã khá hơn nhiều rồi ạ, còn thường xuyên nhắc về cô với cháu nữa.”
Lâm Cung Quỳnh cười: “Lần sau trở lại Bắc Kinh, chúng ta phải hẹn nhau ăn chung một bữa cơm mới được. Cứ tới nhà của cô đây này, cô sẽ đích thân xuống bếp.”
Khương Sơ Nghi đáp lại một tiếng vâng.
Lâm Cung Quỳnh bèn giơ tay lên, cất tiếng gọi: “Mọi người hãy tới đây làm quen đi.”
Khương Sơ Nghi quay đầu lại theo câu nói của Lâm Cung Quỳnh. Lúc này, cô mới phát hiện ra còn có hai người khác đang ngồi trong góc phòng.
Người bên trái đang nằm dài trên ghế sô pha một cách thoải mái, nhai kẹo cao su và bắt chéo chân. Nghe vậy, anh ta cũng chẳng buồn nhúc nhích mà chỉ liếc ngang sang đây.
Anh chàng này có phong cách mang đậm chất Cyberpunk*. Một vài sợi tóc được nhuộm màu highlight, hoa tai thì đính trên vành tai một cách phô trương, còn trên ngón trỏ bên phải đeo một chiếc nhẫn bạc.
*Cyberpunk là một nhánh nhỏ của thể loại khoa học viễn tưởng. Theo đó, các tác phẩm phong cách Cyberpunk (như phim điện ảnh, game, văn học) thường được đặt trong bối cảnh tương lai có sự kết hợp giữa 2 yếu tố là bước tiến của công nghệ (Cyber) và sự suy đồi của cuộc sống con người, đặc biệt là đạo đức (Punk). Con người trong Cyberpunk luôn có những mặt đen tối nhất, khi phần “người” với tâm tính thiện lương, đầu óc thông thái đã dần mất đi, chỉ còn lại phần “con” để tranh giành sự sống.
Khi chạm mắt với Khương Sơ Nghi, anh ta vừa mỉm cười với cô vừa thổi bong bóng.
Đôi mắt một mí vừa dài vừa hẹp, đầy quyến rũ và hút hồn, cực kỳ giống yêu nghiệt.
Khương Sơ Nghi suy tư mấy giây.
Nếu cô đoán không lầm thì chắc hẳn đây chính là Vương Than.
Còn người bên cạnh Vương Than kia... Khương Sơ Nghi đã sớm nhìn thấy anh rồi, cho nên ánh mắt cô vội vàng lướt qua rồi nhìn sang chỗ khác.
Khi Tông Dã chuẩn bị đứng dậy, Vương Than bèn ung dung vỗ nhẹ góc áo rồi đứng lên trước, sau đó đi về phía Khương Sơ Nghi.
Anh ta chống một khuỷu tay lên mép bàn, khuôn mặt đẹp trai và tinh tế tiến lại gần cô, đôi mắt chớp chớp: “Hi.”
“… Xin chào.”
“Tôi ngưỡng mộ danh tiếng của tiền bối đã lâu rồi đấy.”
Khương Sơ Nghi cảm thấy giọng điệu của anh ta hơi kỳ quái, thế là cô bèn di chuyển một chút để giữ khoảng cách: “Anh quá khách sáo rồi.”
Cô thật sự chẳng có một chút mặt mũi nào để xứng với hai chữ “tiền bối” trước mặt anh ta.
“Tôi đã xem phim của chị từ bé đến lớn luôn đấy.” Vương Than cười híp mắt: “Chị chính là thần tượng thời thơ ấu của tôi đó.”
Khương Sơ Nghi: “...”
Còn lâu cô mới tin. Khương Sơ Nghi đành gắng gượng cong khóe môi: “Cám ơn.”
Tại sao người này lại dùng cả từ “chị” luôn rồi... Lại còn là thần tượng thuở nhỏ nữa chứ. Tuy trông anh ta còn khá trẻ nhưng Khương Sơ Nghi cũng đã ra mắt từ nhỏ rồi mà, vậy nên cô mới có vẻ khá từng trải và thăng trầm thôi. Chắc là Khương Sơ Nghi cũng không lớn tuổi hơn anh ta nhiều đâu nhỉ?
Cô oán thầm. Đúng lúc này, chiếc ghế bên phải bị ai đó kéo ra. Khương Sơ Nghi điềm tĩnh nhìn sang thì thấy người đàn ông kia đã ngồi xuống.
Lúc nhìn thấy Tông Dã, Khương Sơ Nghi đã ngồi thẳng người theo bản năng nhưng không hề mở lời trước.
Anh khẽ nói: “Xin chào, tôi là Tông Dã.”
“Xin chào.” Khương Sơ Nghi đưa tay ra với vẻ dè dặt: “Tôi tên là Khương Sơ Nghi.”
Ngón tay của cô vừa thon dài vừa nhỏ nhắn, mu bàn tay rất trắng, móng tay được sơn một màu hồng nhạt trong suốt.
Sau một lúc im lặng, Tông Dã lại bình tĩnh trả lời: “Tôi biết rồi.”
Thấy cô là người phỏng vấn cuối cùng, hình như Tông Dã cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Cứ dựa trên nguyên tắc “nhiều hơn một chuyện chi bằng ít hơn một chuyện” đi. Nếu