Cô ngơ ngác nhìn vào mắt Tông Dã.
Thậm chí còn có mấy giây cô không thể quản lý được biểu cảm của mình.
Khương Sơ Nghi lập tức nắm chặt cái nĩa trên tay, vị cay lan từ cổ họng cho đến tận lục phủ ngũ tạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi uống một ngụm nước để che giấu, phải mất một lúc lâu cô mới có thể ra vẻ thản nhiên nói chuyện: “Thật ra tôi nhận ra anh.”
Trong bữa tiệc quá ồn ào, giọng của cô lại nhỏ, Tông Dã không nghe rõ, anh cúi đầu: “Hả? Cái gì cơ?”
Khương Sơ Nghi cao giọng hơn một chút: “Tôi nói là ngay từ lần đầu tiên tôi đã nhận ra anh.”
Anh khẽ cười, giọng điệu ôn hòa: “Vậy tại sao lại giả vờ không quen biết tôi.”
Khương Sơ Nghi thoáng sững sờ.
Anh thẳng thắn quá.
Còn có thể vì gì nữa đây? Đương nhiên là vì cho thấy bản thân rất hiểu chuyện, quên đi “cảnh tượng phong lưu” đã từng bị cắt ngang của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi vắt hết óc suy nghĩ xem làm thế nào để kết thúc đề tài này cho nó đàng hoàng.
“Cô đã sửa được điện thoại chưa?”
Cô lập tức nói: “Tôi sửa được rồi.”
Tông Dã gật đầu như đang tự hỏi một lát, anh hỏi: “Cô có tiện cho tôi thông tin liên lạc không?”
“Hai người tạm dừng trước đã.”
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, Khương Sơ Nghi quay đầu.
Người hét to chính là phó đạo diễn chịu trách nhiệm quay chụp lần này.
Qua ba lượt rượu, mặt phó đạo diễn đỏ bừng, hài hước nói: “Hai người dí sát vào nhau thế, đang thì thầm cái gì đấy?”
Khuỷu tay Tông Dã chống lên mép bàn, anh cúi đầu, bộ dạng như đang nghe người khác nói chuyện. Nhìn từ một góc độ khác, cơ thể anh hơi nghiêng về phía cô, hai người ghé sát vào nhau, tư thế rất thân mật.
Kí Khải vừa mới bị trêu chọc, cuối cùng anh ta cũng tìm được cái cớ, lập tức dời chiến hỏa sang chỗ khác, cười đùa: “Tông Dã, nhìn cậu trông nói chuyện tập trung quá nhỉ, phó đạo diễn gọi tên cậu hai lần mà cậu cũng không nghe thấy?”
Mọi người đều cười, dường như anh cũng không ngại bị trêu, hỏi: “Xin lỗi, vừa nãy đang nói gì thế?”
Tân Hà nhìn về phía Khương Sơ Nghi, trên gương mặt xinh đẹp không có bất cứ biểu cảm nào, đôi môi đỏ hơi cong lên: “Không nói gì cả, hai người tiếp tục trò chuyện đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
...
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc bữa tiệc kết thúc, đạo diễn uống đến choáng váng được người khác đỡ về phòng. Khương Sơ Nghi ngồi tại chỗ xoa bụng.
Vừa rồi trong lòng cô bận nghĩ đến chuyện khác nên không cẩn thận ăn hơi nhiều, bây giờ cô cảm thấy hơi đầy bụng...
Cô liếc thấy người bên cạnh đứng dậy, cô đứng dậy nhường chỗ để cho anh đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, Khương Sơ Nghi gọi anh lại: “Này, anh đợi đã.”
Tông Dã nhìn vào đôi mắt cô: “Cô đang gọi tôi à?”
“Ừ.”
Vương Than đứng ngay bên cạnh, ánh mắt vi diệu, lia mắt nhìn hai người bọn họ: “Sao thế, có cần tôi phải tránh mặt không?”
“Không…”
Cô còn chưa nói đến chữ “cần” thì Tông Dã đã nói: “Chờ tôi một lúc.”
Vương Than cười “a” lên một tiếng, giọng điệu chứa đầy ẩn ý: “Tôi chờ cậu làm gì, đi trước đây, ai mà dám quấy rầy cậu chứ?”
Nhìn về phía bóng lưng Vương Than rời đi, Khương Sơ Nghi nặn ra một nụ cười: “Không phải chuyện gì quan trọng đâu, hay là anh đi với bạn anh trước đi.”
“Cậu ta thích nói đùa thôi, cô đừng để ý làm gì.”
Khương Sơ Nghi giơ điện thoại di động lên, bình tĩnh nói: “Anh có muốn kết bạn WeChat không, tôi kết bạn với anh.”
Vẻ mặt Tông Dã có hơi bất ngờ.
Nhìn thấy phản ứng này của anh, bỗng dưng Khương Sơ Nghi thấy hơi nghi ngờ.
Chẳng phải vừa nãy là anh chủ động xin thông tin liên lạc của cô sao, chẳng lẽ cô hiểu sai ý anh à?
Cô nói: “Không được tiện lắm à?”
“Không phải.”
Tông Dã suy tư: “Điện thoại của tôi hết pin rồi, có thể tìm luôn trên máy cô không?”
“Được, anh đọc đi.”
Anh đọc từng con số cho cô nghe.
Ánh mắt Tông Dã rơi xuống ngón tay đang gõ trên bàn phím của cô, lại dần di chuyển lên trên. Màn hình toả ra ánh huỳnh quang mỏng manh, chiếu sáng đường nét trên khuôn mặt cô, khi cô gõ chữ vẻ mặt rất tập trung, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi của cô.
Một lúc sau, Khương Sơ Nghi đã gửi yêu cầu kết bạn xong. Cô cất điện thoại đi, chỉ sang bên cạnh: “Vậy tôi đi trước nhé?”
“Ừ.”
…
Khương Sơ Nghi đếm bước chân, đi dạo một vòng bên ngoài cho tiêu cơm. Lúc quay trở lại phòng khách sạn để tắm rửa, điện thoại cô đặt trên tủ trong phòng tắm phát nhạc.
Phát xong một bài thì tự động nhảy đến bài tiếp theo.
“Creep”.
Nghe thấy giọng nữ hơi quen thuộc, trầm thấp mang theo nỗi buồn mang mác. Khương Sơ Nghi hoàn hồn, lại nghĩ đến Tông Dã.
Cô đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt để mặc dòng nước xả xuống người mình, cô thở dài.
Đi từ phòng tắm ra, cô lau khô người rồi thay bộ đồ ngủ, bò lên trên giường với vẻ ủ rũ.
Cô bạn thân gọi một cuộc gọi quốc tế đến.
Trong lúc nói chuyện, bỗng dưng Trần Ức hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao nghe giọng cậu cứ uể oải thế.”
Khương Sơ Nghi ngáp một cái: “Tớ có hơi buồn ngủ thôi.”
“Có thật không?” Trần Ức nghi ngờ: “Thật sự không có chuyện gì à?”
Suy nghĩ của Khương Sơ Nghi bay xa, nói một câu không đầu không đuôi: “Tiểu Ức, cậu có biết Tông Dã không.”
“Hả?” Đầu bên kia điện thoại yên lặng mất mấy giây, giọng điệu Trần Ức nghe rất cạn lời: “Xin hỏi cậu, chẳng lẽ mấy năm nay tớ không lên mạng xã hội à, sao tớ có thể không biết anh ta được?! Anh ta thì sao?”
“Không có gì đâu, tớ chỉ hỏi vậy thôi”
Trần Ức thúc giục: “Chắc chắn là có chuyện gì rồi, cậu mau nói đi.”
“Thật sự không có chuyện gì đâu, chỉ là hôm nay anh ấy tìm tớ kết bạn WeChat, à không đúng.” Khương Sơ Nghi sửa lại: “Phải là tớ tìm anh ấy kết bạn WeChat mới đúng chứ.”
“Đậu má, cậu được đấy, biết phấn đấu vậy luôn hả?” Trần Ức lại thấy sốc kinh khủng khiếp: “Có kết bạn không?”
“Kết bạn rồi.”
Giọng điệu Trần Ức ngạc nhiên: “Chắc không phải anh ta có ý gì với cậu đấy chứ!”
Khương Sơ Nghi ngã xuống giường, kiệt sức nói: “Đừng có lấy tớ ra đùa nữa.”
“Ai mà thèm nói đùa với cậu chứ?” Trần Ức hóng hớt: “Cậu tưởng WeChat của Tông Dã dễ kết bạn vậy à? Cậu có biết A Khiết không, chính là em gái Đài Loan điệu gần chết ấy, chẳng phải trước đấy Tây Bạo có tham gia tiệc trung thu của đài Xoài à, cô ta đứng ở hậu trường xin số điện thoại của Tông Dã xong bị người ta từ chối đấy.”
“Cậu hiểu nhầm rồi, tớ kết bạn WeChat với anh ấy là vì muốn giải quyết chút việc.”
Trần Ức: “Cậu cũng mặt dày thật đấy, lại còn có việc muốn giải quyết với Tông Dã.”
Khương Sơ Nghi bị nghẹn họng một lúc, nhưng hình như cô không có gì để phản bác, chỉ có thể nói: “Cậu khắt khe quá đấy.”
...
...
Cúp điện thoại, Khương Sơ Nghi chui vào trong ổ chăn, ăn không ngồi rồi chơi điện thoại. Cô nhớ ra gì đây, quay lại danh sách WeChat, phát hiện bên trên cùng có thêm một cửa sổ trò chuyện mới.
Cô nhấn vào đấy.
[Sep-2009: Tôi đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu nhắn tin.]
Khương Sơ Nghi tiện tay sửa lại biệt danh.
Khương Sơ Nghi: “Xin chào, thầy Tông. [Hoa hồng]”
Tông Dã: “Gọi tôi là Tông Dã là được rồi.”
Cô suy nghĩ cẩn thận một lúc, xoá đi sửa lại nhiều lần, cẩn thận gõ một đoạn văn ngắn: “Vừa nãy trong bữa tiệc không tiện nói chuyện lắm, có một số việc tôi muốn giải thích với anh. Lúc ấy tôi giả vờ không quen biết anh có khả năng là hiểu nhầm, dù sao thì lần đầu tiên gặp mặt cũng chẳng vui vẻ gì [che mặt], hy vọng anh đừng để ý ha.”
Tông Dã: “Hiểu nhầm gì cơ?”
Khương Sơ Nghi: “Ờm, cũng không có gì, dù sao tôi cũng sẽ không nói linh tinh gì đâu, anh yên tâm đi [bắt tay].”
Đợi hai phút vẫn chẳng thấy có phản ứng gì, cô vừa mới định tắt điện thoại đi ngủ thì bên kia lại nhắn tin.
Tông Dã: “Có khả năng là cô vẫn đang hiểu nhầm gì đấy.”
Khương Sơ Nghi nhìn chằm chằm tin nhắn anh gửi đến, bỗng dưng cô không biết nên nói tiếp thế nào. Cô suy nghĩ một lúc lâu, chọn một biểu tượng cảm xúc khá nghiêm túc trong số các biểu tượng cảm xúc rồi gửi đi.
Khung thoại vẫn luôn tạm dừng hiển thị ở đoạn “Đối phương đang nhập tin nhắn…” rồi lại mất.
Tông Dã: “Cô đi nghỉ sớm đi, lần sau nói tiếp.”
Khương Sơ Nghi: “Anh cũng vậy nhé.”
Cuộc trò chuyện kết thúc.
…
Ngày hôm sau là chụp ảnh tạo hình cho phim điện ảnh.
Bởi vì cô chỉ là một vai phụ, xuất diễn có hạn nên chỉ cần chụp một bộ