Mấy phút sau, Tiểu Chung vội vã chạy về phòng họp, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Chị, chị tỉnh rồi hả?"
Khuôn mặt tái nhợt của Khương Sơ Nghi nghiêm lại, biểu cảm không còn gì nuối tiếc: "Em vừa đi đâu về vậy?"
Tiểu Chung móc bao thuốc giảm đau trong túi ra đặt lên bàn: "Thấy chị khó chịu nên em chạy về phòng tìm ít thuốc phòng sẵn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi: "..."
Tiểu Chung không biết chuyện vừa xảy ra nên nhìn quanh phòng một lượt: "Sao vậy ạ?"
Khương Sơ Nghi nhìn cô ấy một cái rồi khoát tay: "Không có gì."
Đúng lúc này, Tân Hà, đạo diễn và biên kịch cùng đi vào. Thấy đã có người ngồi trong phòng họp, đạo diễn cười ha ha hỏi: "Mọi người tới sớm vậy làm gì thế?"
"Chúng tôi cũng vừa mới tới thôi."
Nhĩ Nhĩ vội vàng tiến lên hỏi: "Sơ Nghi, hôm qua tôi có gửi tin nhắn cho cô đấy. Cô có đọc được không?"
Khương Sơ Nghi: "Hôm qua tôi đi ngủ sớm nên đến sáng nay mới nhìn thấy. Sao vậy? Kịch bản có vấn đề gì hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cũng không phải vấn đề lớn gì." Nhĩ Nhĩ cười nói: "Được rồi, không nói trước với cô đâu, đằng nào sau này cô cũng biết."
Tân Hà dặn dò trợ lý mấy câu rồi mới đi tới vị trí của mình. Sau khi ngồi xuống, cô ấy nói với Kí Khải: "Vừa rồi tôi bị đạo diễn túm lại hỏi học thuộc lời thoại đến đâu rồi."
Kí Khải thuận theo hỏi: "Vậy cô nhớ đến đâu rồi?"
"Cũng hòm hòm rồi."
Hai người bọn họ đang nói chuyện thì Tân Hà thấy Kí Khải nhìn ra sau lưng mình rồi ồ lên một tiếng: "Tiểu Tông về rồi đấy à?"
Cô ấy ngừng nói, quay đầu lại nhìn.
Tiểu Chung nghe xong còn tưởng Kí Khải đang gọi mình nên ngạc nhiên ngước mắt lên, lại thấy Tông Dã cầm hai cốc cà phê đi tới.
Mặc dù đang đứng dưới ánh mắt của tất cả mọi người nhưng Tông Dã cứ như không cảm nhận được gì vậy. Anh chẳng xem ai ra gì mà đặt cà phê xuống trước mặt Khương Sơ Nghi: "Không biết cô có uống ngọt không nên tôi mua hai cốc."
Bầu không khí trong phòng họp lập tức tĩnh lại một cách khó hiểu, trở nên hơi quái lạ.
Nhĩ Nhĩ nằm trong số đám người đang hóng hớt, mặc dù mặt mũi vẫn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt đã đảo qua đảo lại giữa Tông Dã và Khương Sơ Nghi một cách lộ liễu rồi.
... Chuyện gì xảy ra thế này?
Tiểu Chung vẫn chưa kịp phản ứng, đang ngơ ngác nhìn Tông Dã thì lại nghe anh phun tiếp một câu: "Một cốc năm mươi phần trăm đường và một cốc ít đường. Cô chọn một trong hai đi, còn lại đưa tôi."
Vương Than sỉ vả anh: "Còn mua hai cốc nữa chứ. Chu đáo quá ha?"
Nghe vậy, Phục Thành lạnh lùng liếc hai cốc cà phê trên bàn một cái, không hiểu Tông Dã bị chập mạch chỗ nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kí Khải hiểu ý cười một tiếng rồi quay sang hỏi Khương Sơ Nghi: "Này, cô Khương à, cô thấy Tiểu Tông hoàn thành nhiệm vụ có xuất sắc không? Cô có muốn cân nhắc đến việc nhận Tiểu Tông làm trợ lý không?"
Mặc dù ở đây không có người ngoài nhưng bọn họ thân là tổ hợp những ngôi sao nổi tiếng chạm tay có thể bỏng trong nước mà ai nấy cứ mở miệng là phun mấy lời không biết nặng nhẹ gì cả, cà khịa người khác cũng chẳng thèm kiêng dè gì luôn.
Trong mắt người ngoài, Khương Sơ Nghi là một người điềm đạm ít nói nên bình thường chẳng ai cố ý trêu chọc cô cả. Còn lúc này hai người kia lại kẻ xướng người hoạ làm cô không thể không xin tha thứ: "Đừng chọc tôi."
Khương Sơ Nghi đặt túi chườm nóng trên đầu gối qua một bên rồi xin lỗi Tông Dã: "Xin lỗi thầy Tông... Vừa rồi tôi mới ngủ dậy nên chưa tỉnh táo."
Giọng điệu Tông Dã rất tự nhiên: "Gọi tôi là Tiểu Tông là được rồi. Cô muốn cốc nào?"
Khương Sơ Nghi: "..."
Người xung quanh cũng không nhịn nổi nữa, đồng loạt bật cười thành tiếng.
Trong bầu không khí náo nhiệt, Khương Sơ Nghi hơi cúi đầu xuống nhỏ giọng thương lượng: "Cốc năm mươi phần trăm đường được không?"
Tông Dã nhẹ nhàng gật đầu rồi cầm cốc còn lại lên.
Sau khi nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, Tiểu Chung thật sự rất khó để điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân. Cô ấy ngơ ngác móc điện thoại ra oanh tạc WeChat của Khương Sơ Nghi: "Chị, em sốc quá đi. Sao Tông Dã lại mua cà phê cho chị thế kia? Rốt cuộc em đã bỏ lỡ chuyện gì rồi vậy!!!"
Khương Sơ Nghi vừa mở khung chat lên đã thấy mười mấy cái nhãn dán con gà thét chói tai đầy cả màn hình.
Tiểu Chung: "A a, em có được ra ngoài chạy vài vòng cho bình tĩnh không nhỉ!!! Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra vậy!!!"
Chỉ nhìn dòng chữ lộn xộn này cũng hiểu được cảm giác kích động đến nỗi thở không nổi của cô ấy.
Sau đó lần lượt có người đi vào. Khương Sơ Nghi quay lại liếc nhìn.
Tiểu Chung đứng ngồi không yên, mặt mũi đỏ bừng lên, cứ như một giây tiếp theo cô ấy sẽ thăng thiên vậy.
Khương Sơ Nghi im lặng cất điện thoại đi, cảm thấy hơi cạn lời.
Hành động của Tông Dã thật sự rất lạ lùng.
Cô vô thức cầm lấy quai cốc cà phê, cảm nhận được hơi ấm truyền tới đầu ngón tay.
Chẳng hiểu sao Khương Sơ Nghi lại nhớ tới lần gặp đầu tiên ấy. Lúc đó anh đang dựa lưng vào tường châm thuốc, được người khác bày tỏ tình cảm nhưng dáng vẻ vẫn là kiểu thờ ơ không thèm quan tâm.
Rõ ràng là một tên xấu xa.
*
Buổi họp đọc kịch bản kéo dài mãi đến tận trưa. Sau đó đạo diễn vung tay lên để mọi người đi ăn cơm cái đã rồi buổi chiều lại tiếp tục.
Giữa chừng có ba tiếng nghỉ ngơi nên Nhĩ Nhĩ kéo Khương Sơ Nghi ra khu vực xung quanh kiếm gì đó bỏ bụng.
Tối nay Cao Ninh có chuyến bay tới Milan nên cố ý chạy tới ăn chung với hai người các cô một bữa cuối. Sau khi chọn được nơi dùng bữa, Nhĩ Nhĩ đẩy thực đơn sang cho Khương Sơ Nghi: "Cô xem muốn ăn món nào?"
"Chị biên kịch, chị cứ gọi món đi, em đã chuẩn bị xong đồ ăn cho cô Khương rồi." Tiểu Chung bày đồ ăn trong cặp lồng lên bàn.
Rau cải luộc, mấy miếng ức gà, thêm chút xà lách trộn gia vị.
Nhĩ Nhĩ không đành lòng hỏi lại: "Buổi trưa cô chỉ ăn như này thôi hả?"
Khương Sơ Nghi thở dài theo cô ấy: "Sắp quay phim rồi nên tôi phải giảm cân."
Nhĩ Nhĩ chậc lưỡi hai tiếng: "Ngôi sao nữ thật đáng thương."
Mấy người bọn họ mới ăn được nửa bữa đã có cuộc gọi tới. Điện thoại di động không ngừng chớp chớp. Cao Ninh cầm máy lên liếc nhìn tên người gọi một cái sau đó vứt qua cho Khương Sơ Nghi như bị phỏng tay: "Mau, em nhận đi."
Khương Sơ Nghi khó hiểu alo một tiếng: "Thầy ạ."
"Sao lại là em? Cao Ninh đâu rồi?"
Khương Sơ Nghi bật loa ngoài lên: "Em đang ở với chị ấy đây ạ."
Cao Ninh vội vàng khoát tay.
Tần Đông im lặng mấy giây rồi cất cao giọng: "Cao Ninh có bao giờ làm được chuyện gì ra hồn đâu? Trước kia em cứ khăng khăng muốn con bé làm quản lý đi. Xem lại xem bây giờ con bé tìm cho cháu công việc thối nát gì kìa!"
Bàn ăn bỗng dưng lặng ngắt như tờ. Tiểu Chung và Nhĩ Nhĩ lúng túng liếc nhìn nhau một cái.
Khương Sơ Nghi vội vàng che ống nghe lại rồi nói bằng khẩu hình miệng: "Thầy biết rồi hả?"
Cao Ninh lại chẳng thèm kiêng nể gì mà lên tiếng luôn: "Chẳng phải là vì cái bài viết ngu xuẩn kia sao? Hại chị bị ông già mắng xối xả."
"Đã nói là phải trau dồi diễn xuất, đừng có nghĩ đến việc đi đường ngang ngõ tắt, cháu không nghe lọt tai à? Nếu cứ muốn đốt cháy giai đoạn thì ắt sẽ bị kẻ khác bám lấy tung tin đồn để lăng xê thôi. Tự làm tự chịu!"
Khương Sơ Nghi tắt loa ngoài đi, định giải thích gì đó.
Nhưng Cao Ninh lại tức giận đập nĩa xuống cái rầm rồi giơ tay cướp lấy chiếc điện thoại: "Chẳng phải hồi trước chú dạy cháu à? Diễn xuất không phân biệt cao thấp giàu nghèo, diễn ở đâu cũng là diễn cả. Diễn phim thương mại là công việc thối nát ư? Chỉ thế thôi mà đã mất mặt rồi à? Chú có biết bao nhiêu người muốn hợp tác với Tây Bạo không? Người khác mong còn chả được, bị chửi đôi câu đã là gì?"
"Chị đừng nói với thầy như vậy." Khương Sơ Nghi nhìn chị ấy một cái rồi nhắc nhở: "Chị bình tĩnh một chút. Chúng ta đang ở nơi công cộng."
Cao Ninh tức tối một tay cầm điện thoại, một tay đẩy ghế ra đứng dậy, miệng vẫn phản bác với tốc độ nhả chữ cực nhanh: "Chúng ta bất đồng quan điểm nên không thể trao đổi được đâu chú. Thời đại bây giờ thay đổi rồi, nổi tiếng mới là vua chú hiểu không? Chú để Sơ Nghi diễn mấy cái phim như trước kia thì em ấy sẽ càng diễn càng chìm nghỉm. Như thế chẳng phải con đường tương lai sẽ hẹp đi à? Hơn nữa bây giờ thị trường rất lớn, nếu phí phạm thêm vài năm mà vẫn chẳng có chút tiếng tăm nào thì ai muốn mời em ấy đóng phim nữa chứ?"
...
...
Sau khi Cao Ninh đi ra ngoài nghe điện thoại, bầu không khí trên bàn cơm bỗng nhiên trầm xuống.
Mặc dù Tiểu Chung đã cố gắng tìm chủ đề để nói nhưng hiển nhiên là không có nhiều tác dụng. Đúng lúc cô ấy bối rối không biết nên làm sao mới phải thì Khương Sơ Nghi cất lời: "Em ra ngoài xem chị ấy một chút đi."
Tiểu Chung gật đầu ngay: "Vâng ạ."
Chờ cô ấy đi rồi Khương Sơ Nghi mới cười nói với Nhĩ Nhĩ: "Cô cứ ăn trước đi, không cần phải để ý đến hai người bọn họ đâu."
Nhĩ Nhĩ muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói gì thì hợp. Thế là cô ấy do dự mãi mới mở miệng: "Cái đó, đạo diễn Tần Đồng là người đi trước mà tôi rất kính trọng. Tôi rất thích các tác phẩm của ông ấy. Nhưng mà..."
Cô ấy dừng lại trong chốc lát rồi lại nói thật nhanh: "Nhưng mà tôi vẫn muốn giải thích cho cô một chút. Thật ra [Bắt sao] không giống những phim thương mại truyền thống. Mặc dù có khả năng cao là nó sẽ không giành được giải thưởng nào nhưng lúc làm nội dung, chúng tôi vô cùng chân thành."
"Tôi biết, tôi đã đọc kịch bản rồi, cũng rất thích cốt truyện." Khương Sơ Nghi giải thích: "Hẳn là vì hai ngày nay có nhiều chuyện xảy ra trên mạng nên tâm trạng của thầy không được tốt lắm. Cô đừng để bụng những lời ông ấy vừa nói nhé."
Nhĩ Nhĩ vội vàng khoát tay: "Sao tôi để bụng được? Tôi chỉ muốn nói là lần này IM rất có tâm. Trước khi viết kịch bản, đội ngũ biên kịch của chúng tôi đã họp bàn rất nhiều lần. Các thành viên Tây Bạo cũng tới tham dự đấy. Chuyện về mỗi nhân vật trong quyển sổ mà cô thấy bây giờ là những gì chúng tôi mở rộng và phát triển theo ý kiến và ý tưởng từ bọn họ đấy."
Khương Sơ