CHƯƠNG 101: ÂM MƯU
Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm hôm sau, đại đội binh mã xuất thành, làm cả kinh thành như muốn lật trở lại. Mà ở Yên Hà trai, Tiết Nhu đang ngồi sau án tính toán số bạc trả về Chung gia. Nhất là kiện y phục [Ngân Hải Nhai Trung], nàng tuyệt đối không đem nó trả về đâu, xem như nàng mua lại thôi.
Cửa sổ để mở, lâu lâu lại có một đóa hoa tuyết từ ngoài bay vào động trên búi tóc nhỏ của Tiết Nhu. Sau đó gặp hơi ấm từ lư hương mà tan thành nước thấm vào trong búi tóc.
Ngoài trời một mảnh trắng vì tuyết, trên bầu trời cao lại hôi mông mông u ám như sắp mưa lại xuất hiện một con chim nhỏ có bộ lông đỏ rực chói mắt. Nó như không sợ lạnh sải rộng cánh, bay về hướng phòng của Tiết Nhu, rất nhanh đậu trên giá bút lông của nàng.
“Thiếu gia đi rồi, thiếu gia đi rồi.”
Tiết Nhu chẳng thèm nhìn nó, vẫn chuyên tâm gõ gõ bàn tính gỗ tạo thành những âm thanh lách cách. Sau đó lại cầm bút lông lên viết viết vào sổ, mắt cũng chưa từng đảo đến chỗ Xích Diễm một lần.
Xích Diễm thấy không được quan tâm liền từ giá nhảy xuống, bay đến cuốn sổ trước mặt Tiết Nhu. Chân nó đặt ngay vào nơi nàng sắp hạ bút, đem lời lặp lại một lần.
Tiết Nhu bất đắc dĩ phải đáp lời, “Đã biết.”
“Thiếu gia không cho theo cùng.” Nó lại mách lẻo với Tiết Nhu việc Chung Hạng Siêu bỏ nó lại. Đây đồng nghĩa với việc nói nói với nàng không người nuôi nó, nó đang tứ cố vô thân.
“Vậy lưu lại đây đi.” Người ta đã đến nói đến như vậy rồi, nàng không phải vì Chung Hạng Siêu mới thu lưu nó, đơn giản nó từng bầu bạn cùng nàng những lúc nàng cần có người bên cạnh nhất mà thôi.
Xích Diễm nghe vậy liền dời sang hai bước nhỏ để Tiết Nhu có thể viết một từ xuống giấy dưới chân nó. Mắt to tròn nhìn nhìn ngòi bút lông nhọn vẽ ra từng nó, mỏ cong cong mấp máy nói: “Thiếu gia biết vẽ.”
Tiết Nhu không đáp nó nữa mà treo bút lên châm chút trà vào nghiên rồi bắt đầu mài mực. Bất tri bất giác nàng nói, “Ngươi nói, nếu mang ngươi đi mãi nghệ có phải kiếm được bạc hay không?”
Xích Diễm nghe xong không biết nó hiểu hết ý của Tiết Nhu hay không, chỉ nhìn nàng nói, “Thiếu gia nhiều bạc, thiếu cứ lấy.”
“Không cần.” Tiết Nhu lạnh nhạt thả ra hai chữ, kế tiếp liền loại bỏ suy nghĩ dùng Xích Diễm mãi nghệ trong đâu. Một con sủng vật suốt ngày chỉ biết đến chủ nhân nó mang đi đâu cũng bất tiện, nhất là con vật nhỏ lẻo mép này.
Xích Diễm vỗ cánh bay lên đầu vai của Tiết Nhu. Hai chân nhỏ bám vào áo nàng, cánh đỏ chói mắt phủi phủi hoa tuyết động đến mái tóc đen kia, “Nhiễm bệnh thiếu gia đau lòng.”
Tiết Nhu không chút lưu tình bắt nó thả xuống bàn xong liền giận dỗi đứng lên đi ra chỗ khác. Trước đó còn không quên ném lại cho nó một câu: “Nếu muốn ở lại đây, đừng nhắc người đó trước mặt ta.”
Xích Diễm không bay theo nàng nữa, nó đứng trên bàn, đưa đầu vào trong cánh không nói gì. Có lẽ nó cũng thất vọng vì sự vô tình của Tiết Nhu, hoặc nó đang buồn thay cho Chung Hạng Siêu. Thế nhưng nói gì đi nữa, nó vẫn thích Tiết Nhu hơn Lạc Bích Nhu, vì vậy nó mới hay đến chỗ nàng.
“Thanh Sơn.” Đứng ở cửa, Tiết Nhu hô lớn một tiếng.
Thanh Sơn đang quét sân liền cầm chổi chạy đến, “Tiểu thư có gì phân phó?”
Tiết Nhu cầm một phong thư, bên trong toàn ngân phiếu đưa cho nàng, “Đến Bình An bá phủ giao cho quản gia, nói với hắn đây là số tiền lần trước nhờ Chung Hạng Siêu mua hiện trả lại. Đây là một phần ba, số tiền còn lại sẽ trả sau, đã có nói trước với hắn.”
Đầu trống rỗng, Thanh Sơn đưa tay máy móc nhận phong thư, còn chưa biết nên nói gì cho tốt. Đột nhiên trả tiền, là tiền những vật dụng lần trước đó sao. Ngón tay nàng bất giác bóp bóp phong thư, không mỏng đâu nha.
“Nhớ kỹ phải đứng trước cửa phủ mà trả, còn có, nói to một chút để dân chúng nghe được.” Đây là ngân phiếu lần trước bán đề thi, bất quá cũng chỉ trả được một phần ba mà thôi. Nếu không phải nàng đã chia hết đồ cho những người khác thì hiện tại đã toàn bộ mang đi trả về hết, sau đó bù thêm chút bạc.
“Vâng.” Phải mất ba cái chớp mắt Thanh Sơn mới có thể bật thanh mà rời đi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tiết Nhu nhìn bóng lưng của Thanh Sơn vừa tiêu thất ở viện môn lại thấy người khác đến để mắt nàng phải nheo lại vì không vui. Hiện tâm trạng nàng không vui, thực sự không muốn tiếp khách.
Người đến là Trương Oánh, sắc mặt xuân phong ý cười không thể nào che giấu được. Y phục phấn sắc bọc lấy thân hình thủy linh kia thật chọc mắt người nhìn, hông nhỏ khẽ lắc theo mỗi bước đi của nàng không biết là thu hút được bao nhiêu mắt người nhìn.
“Tam biểu muội.”
Đổi lại bộ mặt tươi cười, Tiết Nhu vờ hiếu khách nói, “Hôm nay biểu tỷ mang gió xuân đến đây hẳn có chuyện vui muốn chia sẻ a?”
Trách không được đời trước tuy vẫn lưu luyến bụi hoa nhưng nhị ca vẫn sẽ chăm chút cho nàng ta. Đúng là nam nhân a, chỉ thích hiền lương thục đức, loại thô lỗ như nàng người nào để vào mắt chứ.
Tay Trương Oánh nâng vạt áo choàng lên che miệng cười, e lệ mà cúi đầu, “Tam biểu muội lại chọc ta a.”
“Nga, vậy là không phải sao?” Tiết Nhu nâng váy nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, dừng chân đợi Trương Oánh đến gần. “Vậy ta thực sự đoán không ra biểu tỷ đến đây muốn cùng ta chia sẻ chuyện gì rồi.”
Tay còn lại từ trong áo choàng nâng lên, lộ ra một bức họa cuộn tròn, nàng đưa đến trước mặt Tiết Nhu. “Đoán xem.”
“Là nam nhân, còn là đối tượng hứa hôn của ngươi.” Tiết Nhu tiếp nhận một đầu của bức họa, nhưng vẫn là không có giật lấy mở ra xem, chỉ cầm