CHƯƠNG 112: THAY CHA LÀM CHỦ
Tác giả: Luna Huang
Nữ nhân kia hung hăng đấm bàn. quát lớn bằng giọng thật của mình, chất vấn: “Xem huynh trưởng của ngươi làm ra loại chuyện tốt đẹp gì.”
“Cô nương không cởi trói bảo nhị ca làm sao mà nói.” Tiết Nhu vẫn rất bình tĩnh đáp, “Còn thỉnh thay nhị ca cô nương cởi trói.”
Cô nương kia nhìn Tiết Nhu một lúc, đánh giá trên dưới một phen. Nãy giờ Tiết Nhu vẫn chưa từng có một tia hoảng sợ nào, hai tay giấu dưới ống tay áo để yên trên đùi cũng chẳng hề động.
Nàng cũng không hỏi nhiều, khom người tháo băng bịt miệng cho Tiết Tinh Vân.
Tiết Tinh Vân vừa được tự do liền la lên, “A Nhu, nhị ca oan uổng mà.”
Cô nương kia tức giận, một vỗ thật mạnh giáng xuống đầu của Tiết Tinh Vân để hắn ngậm miệng lại. “Còn dám bảo bị oan? Ngươi bảo sau này bổn cô nương phải làm thế nào a?”
Tiết Nhu vẫn chưa hiểu nội tình, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Nhị ca, đến cùng đã xảy ra chuyện gì a?” Chẳng phải bình thường hắn chỉ đến thanh lâu chơi thôi sao, vì sao lại chọc phải cô nương nhà người ta.
“Chuyện là thế này.” Tiết Tinh Vân lườm nữ nhân kia một mắt mới phân trần với Tiết Nhu, “Hôm qua ta cầm bạc A Nhu đưa đến thanh lâu vui vẻ, ai biết. . .”
“Ai biết cái gì? Là ngươi tranh cô nương với ta, còn dám mở miệng bảo ai biết sao?” Nữ nhân kia lớn tiếng nói xong liền trừng mắt Tiết Tinh Vân.
Đầu của Tiết Nhu rối thành một đoàn, tranh cô nương thôi liền đánh trói người ta như vậy? Nữ nhân này cũng quá là. . .
“Ngươi là nữ nhân còn cùng ta tranh nữ nhân làm gì chứ? Ngươi cũng chả có làm được gì mà.” Càng nói Tiết Tinh Vân càng nóng giận.
Nữ nhân này cũng chẳng hiền lành gì cho cam: “Làm gì thì cũng là chuyện của ta, không đến phiên ngươi quản.”
“Là do ngươi trước, rõ ràng cô nương đó muốn đến chỗ ta mà.” Tiết Tinh Vân quay đầu cãi lại, “Đột nhiên ngươi xông vào phòng ta. . .”
Lời vừa dứt, mặt của cả hai đỏ bừng lên nhớ lại chuyện đêm qua. Hôm qua hai người đều quá chén nên có chút không kiềm chế được, vì một cô nương mà tranh chấp.
Chuyện là thế này, Tiết Tinh Vân hào phóng thưởng nhiều bạc nên kỹ nữ kia liền theo hắn về phòng. Nữ nhân này không chấp nhận nên lao luôn vào phòng đoạt người.
Hai người kéo tới kéo lui, dằn co một hồi thì cũng ngã xuống. Tiết Tinh Vân là một người trầm luân trong nữ sắc, suốt ngày lưu luyến bụi hoa nên rất nhanh liền phát hiện đối phương là nữ nhân. Sẵn có mem rượu lại thêm huân hương kích tình trong phòng hai người nhanh chóng ném kỹ nữ kia sang một bên mà trầm luân.
Đến sáng hôm nay, thì. . .
Sau đó. . .
Như mọi người thấy đó, Tiết Tinh Vân bị trói đến trước mặt Tiết Nhu.
Tiết Nhu thấy bọn họ đang cãi vả lại đột nhiên im lặng, trong phòng ngập tràn không khí ngượng ngùng liền chớp chớp mắt ngây ngô hỏi, “Sau đó thế nào?”
Môi của nữ nhân kia run run lại không biết nói chuyện kia thế nào.
Tiết Tinh Vân lại gào lên, “Ta tuyệt đối không thú nữ nhân đanh đá này đâu.”
“Vì sao đang tranh đoạt nữ nhân lại thành ra phải thú người ta?” Tiết Nhu vẫn là chưa hiểu rõ nội tình ra sao, ôn hòa hỏi.
Nữ nhân kia cúi thấp đầu từ trong viên lĩnh trước ngực lấy ra một khối khăn, vừa nhìn liền biết là cắt từ nệm ra. Nàng ném lên trên bàn, không nói một lời.
Tiết Nhu đã từng thành thân, tuy là hôm tân hôn bị Chung Hạng Siêu lừa nhưng vẫn là hiểu đó là vật gì. Cơ mặt của nàng nhất thời đông cứng lại, “Sao lại thành ra như vậy?”
“Ta. . .” Hai người trăm miệng một lời, sau đó lại đồng loạt ngậm miệng.
Tiết Nhu thở dài một hơi, sau đó nói: “Cô nương, chúng ta họ Tiết, đây là nhị ca của ta. Xin hỏi cô nương cao danh quý tánh, để ta thỉnh bà mai đến nhà đề thân.”
Chuyện tới nước này, thực sự không có cách giải quyết khác. Mà tuổi của nhị ca cũng không nhỏ nữa, vẫn là nên sớm thành thân đi thôi. Nữ nhân trước mắt này có thể trị được hắn, vậy ngại gì không thử.
“A Nhu, ta tuyệt đối không thú nàng đâu. Một nữ nhân đàng hoàng sao lại vào thanh lâu làm gì, cô nương nhà gia giáo sẽ vào những nơi đó sao?” Tiết Tinh Vân thất thanh gào lên trong vô vọng. Lấy dạng nữ nhân này trở về khác nào cuộc đời tiêu dao của hắn chấm dứt đâu. “Nếu không phải do nàng xông vào phòng ta, ta làm sao có thể. . .”
“Thế nhị ca còn có biện pháp gì tốt nói ra nghe thử. Hiện tại chuyện cũng đã xảy ra rồi, không có nếu như.” Tiết Nhu nhìn Tiết Tinh Vân, gương mặt vẫn rất hiền hòa, ngữ điệu cũng rất dễ nghe thế nhưng lại dồn người vào thế khó, “Phụ thân biết được hẳn không phải chỉ thú thê dễ dàng như vậy đâu.”
Nữ nhân kia trầm mặc không nói gì.
Tiết Nhu lại quay sang nàng nói, “Tính tình của nhị ca bị chúng ta dưỡng thành như vậy nhưng hắn tuyệt đối không phải người xấu, mối hôn sự này thực sự ủy khuất cô nương rồi.”
Tiết Tinh Vân lại muốn gào gì đó nhưng vừa quay sang liền thấy một giọt nước mắt rơi từ trên gương mặt đang cúi gầm của nữ nhân kia xuống liền im bặt. Tuy hắn hoàn khố vô lương tâm nhưng vẫn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Cùng lắm thì là thú thê thôi, có gì quan trọng lắm đâu.
“Thú thì thú.” Có cần phải khóc thê thảm như vậy không, hắn thú nàng là được rồi.
“Không chỉ là phải thú mà còn phải làm đúng trách nhiệm của một trượng phu, một nam tử hán nên làm. Nhị ca cũng phải tự biết thu liễm tính tình rồi, tránh ủy khuất cô nương nhà người ta.”
Tiết Tinh Vân bĩu môi cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng nói xong lại quay sang nói với nữ nhân kia cười hề hề cầu hòa, “Nhị ca xưa nay ăn nói không suy nghĩ, thế nhưng tâm địa hắn rất tốt, cô nương đừng để ở trong lòng.”
Nữ nhân kia đưa tay lên lau xong nước mắt liền ngẩng đầu lên nói với Tiết Nhu, “Ta mới không cần hắn thú ta.” Chân nàng hạ xuống, đặt trên đất như là phủi bỏ hết quan hệ vậy.
“Cô nương không muốn gả nhưng Tiết gia ta muốn thú.” Tiết Nhu ôn nhuận như ngọc quan sát cô nương kia, “Đừng vì lời nói vô tâm của nhị ca mà giận lẫy. Thanh xuân của nữ tử rất ngắn ngủi, chớp mắt liền qua đi, huống hồ cô nương cùng nhị ca cũng đã từng đồng giường cộng chẩm.”
“Đừng nhắc nữa.” Nữ tử kia thét lên, bịt tai lại.
Tiết Nhu như là thấy chết không sờn, vẫn tiếp tục nói: “Ngươi xem, chúng ta từ kinh thành xa xôi đến đây lại có thể quen biết chứng tỏ rất có duyên. Nhị ca xưa nay không thích thành thân lại xảy ra chuyện này, chẳng phải là thượng thiên dẫn đường, nguyệt lão kéo tơ đó sao.”
Vừa nói nàng vừa dùng chân đá đá Tiết Tinh Vân, đưa ánh mắt bảo hắn phối hợp.
Tiết Tinh Vân ôm một lòng khó chịu đứng lên, phụ họa cho có lệ, “A Nhu nói đúng rồi, đừng ở đây không nói lý lẽ nữa.”
Dứt lời lại bị một cái trừng mắt của Tiết Nhu mà nói tiếp. Hắn phát triển hết khả năng ăn nói của mình dỗ ngọt nữ nhân trước mắt, “Là ta sai rồi, lúc đầu ta không nên tranh giành, không nên biết nàng là nữ nhân là cô nương gia còn hồ đồ.”
Thấy nữ nhân kia có dấu hiệu hòa hoãn, sắc mặt của Tiết Nhu liền không được tốt. Bởi thông qua nàng ta, nàng thấy được mình của đời trước, chỉ bị vài lời ngọt ngào liền bị gạt. Muốn mở miệng nhắc nhở lại phát hiện mối hôn sự này quan trọng nên nàng liền đổi thành câu khác.
“Nhị ca cũng có thành ý như vậy rồi, cô nương có thể xem xét một chút để chúng ta thỉnh bà mai đến nhà đề thân chưa?”
Nữ nhân kia im lặng một lúc mới nói, “Ta tên Ngũ