CHƯƠNG 118: PHÁT ĐIÊN HÓA RỒ
Tác giả: Luna Huang
Nhìn Tiết Nhu nắm tay ‘nam nhân khác’ bước vào tiệm giá y cười cười nói nói Chung Hạng Siêu đã mất luôn tâm trạng rồi. Một màn kia thu vào mắt của hắn hệt như muốn lấy mạng của hắn vậy. Nào còn để ý đến bọn họ nói cái gì, chỉ thấy được cảnh tượng hắn không muốn thấy nhất.
Đây có giống lúc nàng chạy về Bình An bá phủ thấy hắn cùng người khác bái đường không? Vì sao tim hắn lại khó chịu, đau như vậy? Lúc này hắn chỉ muốn moi nó ra khỏi lòng ngực mình ném đi mà thôi.
Hắn đứng đó đến khi hai người rời khỏi tiệm giá y rồi đi mất dạng, đứng đến khi các cửa tiệm dần dần đóng cửa, dòng người dày đặc tản đi hết, mặt trời xuống núi cũng không có phản ứng gì. Hệt như một cái xác không hồn, không còn cảm xúc gì cũng chẳng động đậy gì.
Đến khi có một người tốt bụng đi qua, nhìn nhìn sắc trời lại nhìn nhìn đường nhìn của Chung Hạng Siêu. Cuối cùng khẽ đẩy đẩy vai hắn nhắc nhở, “Công tử, công tử, ngươi không về nhà đứng đây làm gì a? Đêm hôm đứng nơi này cẩn thận bị bắt về nha môn a.”
Chung Hạng Siêu nhìn người tốt bụng hỏi, “A Nhu sắp gả cho người khác rồi, ngươi bảo ta phải làm thế nào, phải làm thế nào đây.” Hắn túm lấy bắp tay của đối phương kích động điên cuồng lây.
Người tốt bụng sợ quá dùng sức hất hắn ra, xoa xoa tay mắng ‘Đúng là đồ điên mà’ sau đó bỏ đi.
Chung Hạng Siêu đỡ trán cuồng tiếu, thất thiểu bước đi trên đường. Hắn ghé một tửu trang mua hai vò rượu vừa đi vừa đổ vào miệng hệt như rượu không cần mua bằng tiền vậy.
Lúc đi ngang một tửu lâu, tiếng hát của ca cơ bên trong vọng ra.
“Đừng nói chàng yêu thiếp, chàng là gì của thiếp
Đợi chàng khổ như vậy chỉ đợi được đau thương
Nhìn thấy chàng cùng người khác thành đôi thành cặp
Thiếp chỉ có thể một mình nhận lấy mùi vị cô độc
Xuân đi thu đến bao nhiêu năm tháng tuần hoàn
Đau khổ uống rượu một ly rồi lại một ly
Nghĩ đến ngày tháng tốt đẹp chúng ta từng có
Thiếp chỉ có thể nghe tình ca rời nước mắt
Nghe chưa hết bản tình thì rơi chưa hết lệ
Yêu chàng chính là sai phạm trong cuộc đời này của thiếp
Rõ ràng biết thiếp và chàng không thể ở bên nhau
Thiếp lại không thể quên được những tốt đẹp mà chàng từng cho thiếp
Nghe chưa hết bản tình thì rơi chưa hết lệ
Yêu phải chàng nên cuộc đời thiếp mới thảm hại như vậy
Đừng để thiếp đau lòng cô độc một mình
Ai có thể ở bên thiếp cả đời này kiếp này.”
Chung Hạng Siêu khờ khờ cười lại đổ rượu trong vò vào miệng, “A Nhu, A Nhu, ta biết sai rồi, ta đang sửa sai nàng vẫn xem như không thấy, vẫn vô tâm như vậy sao?”
Lúc hắn quyết định thú Lạc Bích Nhu, tuy hắn không nghĩ đến cảm nhận của nàng, thế nhưng hắn cũng không có hoàn toàn vứt bỏ, mặc kệ nàng. Vì sao lúc này, nàng lại. . .
Hắn nhìn ca cơ bày vẻ đau lòng trên mặt hát ca khúc, trong đầu nhớ lại tràng cảnh năm đó. Hắn ăn mặc hoa lệ cầm hồng tuyến vui vẻ bái đường với người trong lòng, A Nhu lại ăn mặc dơ bẩn dầm mưa từ ngoài chạy vào với vẻ mặt không tin tưởng.
“Nương tử sao nàng lại có thể nói gả cho người khác là gả chứ.” Nàng đang trả thù hắn sao, muốn như hắn lúc đó sao?
Hắn ở quân doanh tuy lo lắng cho nàng bị người khi dễ, chỉ là chưa từng nghĩ đến nàng sẽ quyết định thành thân, còn là ngay ngày hắn trở về nữa chứ.
Hắn muốn đến đó gặp nàng hỏi rõ, nhưng nhìn thái độ của nàng lúc nãy, hắn biết rõ nàng sẽ không mở miệng nói lời nào với hắn đâu. Muốn đánh chết tiểu bạch kiểm kia cướp nàng trở về, lại sợ nàng đau lòng, sợ nàng khóc.
Bảo hắn đến đó xem nàng bái đường, nhìn nàng vui vẻ bên người khác, hắn thực sự làm không được. Hiện tại hắn nghĩ không được gì nữa rồi, chỉ cần nghĩ đến chuyện nương tử hắn tái giá hắn đã không thể bình tĩnh được nữa.
Hắn nào có hưu nàng, sao nàng lại có thể tùy tiện tái giá với người khác như thế??? Trùng hôn là trọng tội, nàng có biết không???
Đột nhiên hắn thét lên mắng tên tiểu bạch kiểm không biết tên không biết thân phận cướp đi A Nhu của hắn. Mấy nhà xung quanh chịu không nổi ồn ào đồng loạt tát nước ra ngoài, thêm vài câu mắng chửi không tiếc lời.
Hắn đứng đó như sỏa cười cười, cả người đều như vừa rơi xuống hồ được vớt lên, đến khi Chung Hạng Sâm đến kéo về phủ. Hắn nháo một đường đến hồi phủ vẫn không ngừng.
Chung Lâm tức giận tát cho một cái, “Ngươi còn muốn nháo đến bao giờ nữa, thế này còn ra thể thống gì nữa, mau trở về phòng cho ta.”
Đàm thị hận hận quét Chung Lâm một mắt, rồi đau lòng đỡ nhi tử trở về viện, “Siêu làm sao uống say như vậy a, cả người đều ướt cả rồi, mau đi thay y phục rồi nói mẫu thân nghe là kẻ nào khiến ngươi đau lòng như vậy? Mẫu thân nhất định sẽ trút giận cho ngươi.”
“Lúc nào cũng chỉ biết yêu chìu hắn thôi. Xem xem hắn ra bộ dạng này cũng là do nàng mà ra cả.” Chung Lâm vẫn còn chưa hả giận. Vốn nghĩ hồi kinh muốn tìm một chức quan cho Chung Hạng Siêu giờ náo ra bộ dạng này rồi, làm sao đây.
Đàm thị vì đau lòng nhi tử cũng quên luôn chuyện hắn đã không còn mang hình dáng của một con heo mập mạp xấu xí nữa. Nàng ôm lấy hắn vỗ về, mặc kệ Chung Lâm, đưa nhi tử về viện.
“Nhi tử bảo bối đáng thương của mẫu thân a, ngươi xem ngươi ốm thế này rồi còn đen nữa, lại có một số người còn không ghi nhận cố gắng của ngươi. Ngoan mẫu thân nhất sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.”
Chung Lâm bị mấy lời kia chọc tức đến liên tục vỗ ngực thuận khí. Thế nào gọi là ‘ốm thế này’? Không lẽ thân hình lúc trước của hắn rất dễ nhìn sao?
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tiết Triệt hồi phủ biết được chuyện cũng không có phản đối gì, có người trị được nhi tử hoàn khố này của hắn, hắn cảm tạ còn không hết, ngu dại gì mà phản đối. Đương nhiên Tiết Nhu cũng chẳng có đề cập đến chuyện hai người bọn họ sớm viên phòng.
Trong khi Chung phủ vì Chung Hạng Siêu mà trầm lặng thì Tiết phủ lại tổ chức đại hôn cực kỳ náo nhiệt. Chung phủ nhận được thiếp mời liền để Chung Hạng Sâm thay mặt tham dự.
Chung Hạng Siêu nghe thiếp mời của Tiết phủ đưa đến lại điên một trận. Cuối cùng vẫn là đích thân Chung Lâm trói hắn lại để hắn bình tĩnh.
Tiết Nhu cũng chẳng có tham dự mà ở trong Yên Hà trai tính toán sổ sách cùng chuẩn bị của hồi môn cho Tiết Văn cùng Tiết Diệp. Bởi vì quốc sự mà chậm trễ hai mối hôn sự, lúc này đây nàng muốn mau chóng đẩy đi hết, bớt một miệng ăn sẽ bớt đi không ít bạc.
Nhờ được đả thông tư tưởng lúc ở trên miếu nên lúc này Tiết Nhu cũng không có khó chịu khi có đại hôn diễn ra nữa. Chẳng qua nàng không muốn tham gia mà thôi, đỡ phải lại nhớ đến chuyện ngày đó.
Đến tối đi dạo hoa viên thấy Tiết Tinh Vân chừng chờ lưỡng lự ở nguyệt môn, không chịu bước vào trong viện nàng mới bước đến hỏi: “Nhị ca làm sao không vào trong?”
“Nhìn thấy nam nhân bà kia là ta lại khó chịu, còn phải vào cùng nàng động phòng nữa, đây thật là. . .” Tiết Tinh Vân mang vẻ mặt làm khó không biết nói gì thêm.
“Cũng từng viên phòng với người ta rồi, còn có gì để lưỡng lự nữa. Nếu sớm biết hà tất lúc đầu còn làm?” Tiết Nhu hất cằm vào trong viện nói, “Đừng để nhị tẩu đợi lâu, lại nói