CHƯƠNG 12: ĐÁNH NGƯỜI GIỮA LỘ
Tác giả: Luna Huang
Đây là tuy không phải lần đầu tiên Tiết Nhu xuất phủ, nhưng tính luôn đời trước lẫn đời này, sau khi gả đi nàng mới được Chung Hạng Siêu thường xuyên đưa xuất phủ dạo. Bởi thế, hiện tại trong mắt mọi người ở kiếp này, Tiết Nhu là lần đầu một mình xuất phủ còn công nhiên lộ mặt nữa.
Vì hôm đó nàng bận rộn suy nghĩ nhiều chuyện nên cũng không có xem phía ngoài. Lúc này mở cửa sổ nhìn ra còn chưa được bao lâu đã vộn đóng sập lại.
Phố xá tấp nập tiếng ồn ào náo nhiệt nhưng lòng Tiết Nhu lại lạnh, bởi nơi nơi đều có dấu chân của nàng cùng Chung Hạng Siêu. Vốn nghĩ trong phủ ngột ngạt mượn cớ xử lý chuyện của nhị ca xuất phủ, không nghĩ đến xuống phố tâm trạng càng tệ hại hơn.
Hạnh phúc năm nào của nàng cùng hắn, lần lượt từng chi tiết xuất hiện rõ trong đầu nàng, còn có ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người nữa.
Khi xe ngựa của Tiết Nhu dừng trước Tàng Hương lâu thì bên ngoài đang vây không ít người. Phải biết rằng, thanh lâu không mở cửa vào buổi sáng, chỉ đến chiều tối mới tiếp khách, mà lúc này bên trong xảy ra chuyện bên ngoài lại có người biết, chỉ có hai khả năng, một là Tiết Tinh Vân náo quá to, hai chính là có người cố ý làm lớn chuyện.
Tiết Nhu nghĩ xong hết thảy, nàng chậm rãi mở mắt ra, từ từ bước xuống xe ngựa quan sát hết tình huống náo loạn trước mắt. Thanh Sơn đứng ở bên cạnh to giọng nói: “Làm phiền nhường đường!”
Mọi người đang ầm ĩ nhất thời thanh tĩnh lại, đồng loạt quay sang, chỉ nhìn thấy hai nữ tử đứng ở bên xe ngựa nhỏ của Tiết gia. Chỉ bấy nhiêu thôi đủ chứng minh được thân phận của nàng rồi, vì vậy không ai nói lời nào liền nhường ra một con đường để nàng bước vào trong.
Tuy chưa từng thấy mặt các thiên kim của Tiết phủ, nhưng bọn họ hoàn toàn đoán được thân phận của Tiết Nhu. Bởi người xảy ra chuyện là Tiết Tinh Vân, Tiết Nhu thân là thân muội không lý nào có thể ngồi an tâm trong phủ được. Mà chủ mẫu không xuất hiện, Tiết Triệt không ở trong kinh, vậy nữ tử này chỉ có thể là nàng mà thôi.
“Đúng là chỉ có Tiết tam tiểu thư đanh đá của kinh thành mới dám bước chân vào những chỗ như thế này.”
“Nàng cũng không sợ không người dám thú a.”
“Lấy thanh danh của nàng, cho dù không bước vào đó cũng sợ không người dám thú rồi, còn có gì để sợ nữa.”
“Nữ nhi gia có người nào lại đanh đá, chống đối chủ mẫu như vậy a, lại còn trước mặt khách nhân nữa chứ.”
“. . .”
Bỏ hết tất cả những lời bình luận ngoài tai, Tiết Nhu bình thản cất bước vào trong. Bọn họ nói không sai, là do nàng bồng bột, liên tục dẫm phải bẫy của Trương Thiên Hồng mà không biết. Mỗi câu mỗi chữ nàng nghe được đều là thời thời khắc khắc đề tỉnh nàng, để nàng không sai phạm nữa, không rơi với hạ tràng của đời trước nữa.
Thanh Sơn lại khác, nàng vô cùng khó chịu cau mày, rất muốn quay đầu lại quát đám người này. Thế nhưng nếu nàng làm như vậy, khác nào chứng minh lời của bọn họ nói đúng đâu. Tới lúc đó, bọn họ sẽ nói tiểu thư đanh đá nên nha hoàn cũng học theo, vậy càng là bôi xấu tiểu thư còn gì.
“Ai. . .nên mới nói có cha sinh không có nương dạy a, nhà nào thú nàng phải cũng là gia môn bất hạnh.”
“Cho dù có thì đã sao, chẳng phải nương nàng cũng là kỹ nữ thôi sao, có dạy cũng không dạy ra hạng tốt lành gì.”
“. . .”
Tiết Nhu vừa nghe có người nhắc đến di nương của mình, cước bộ lập tức đình lại, mạnh quay người, chỉ thẳng ngón tay vào đám người, quát dẹp đường: “Các ngươi vừa mới nói cái gì?”
Có một nam nhân trên má phải có nốt ruồi to bước ra khỏi đám người, hất cằm đầy khinh bỉ nhìn nàng nói: “Sao, nghe không rõ a? Để ta nói lại lần nữa cho ngươi nghe.”
Mọi người đều đưa mắt nhìn hắn, có e dè, có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, đủ loại biểu tình thế nhưng tuyệt nhiên không người dám nói câu nào. Phải biết, tuy Tiết Nhu chỉ là một thứ xuất do ca cơ hạ sinh, thế nhưng vẫn là thiên kim danh môn, lại còn là xuất thân phủ của võ tướng nữa, nào phải những thường dân tay không tấc sắt như bọn họ có thể đắc tội.
Lại nói, vấn đề nói xấu người khác này là bọn họ có lỗi trước, kiện lên quan phủ, ăn thua thiệt cũng chỉ có bọn họ mà thôi. Nam nhân này, thực sự gan to hơn trời a!!!
Tiết Nhu nhíu mày nhìn nam nhân kia, hắn bất quá cũng chỉ hai mươi mấy, tóc tai bù xù, ăn mặc xộc xệch như lỗ phu, tóm lại nhìn liền biết không hề có tri thức. Mà lúc này, do di nương quá cố bị xúc phạm vì vậy Tiết Nhu bị lửa giận khiến cho lý trí nhất thời bị thiêu hủy, tay nàng nắm chặt thành nắm đấm tùy thời xuất kích.
Nam nhân kia nhếch môi đầy chế nhạo, cất cao giọng, phun ra từng câu từng chữ đều có chứa gai nhọn: “Ngươi nghe cho rõ đây, ta là nói, nhà nào thú phải nữ nhân đanh đá như ngươi nhất định là gia môn bất hạnh. Còn có di nương ngươi. . .”
Chỉ thấy hắn còn chưa nói hết, một quyền của Tiết Nhu nhanh như chớp đã trực tiếp đấm tới mặt hắn. Do mấy ngày trước, y phục của nàng đều được Thu Thủy vá kín phần tay áo, vì vậy lúc này đây, một quyền đấm vào gương mặt của nam nhân kia, tay nàng cũng được vải của tay áo bọc kỹ, căn bản không bị hao tổn nửa phần.
Nam nhân kia ăn một quyền, không hề phòng bị liền nằm lăn dưới đất, gò má nhất thời sưng lên, dần dần đỏ ửng. Hắn ôm mặt, không thể nghĩ đến nàng cư nhiên xuất thủ đột ngột như vậy, thất thanh gào thét: “Ngươi, ngươi. . .đồ nữ nhân đanh đá, đáng đời ngươi suốt đời không người thú. Hương thân phụ lão có thấy không, nàng ra tay đánh người a. Ỷ vào phụ thân làm quan bắt nạt bách tính như ta a.”
Tiết Nhu hạ mắt nhìn nam nhân kia ôm mặt lăn trên mặt đất, nàng nhấc chân lên, canh chuẩn xác hạ một cước xuống bụng, để miệng hắn nhất thời phun ra một ít dịch thể không xác định. “Thế nào, ăn đòn chưa đủ đúng không?”
Sớm nói, Tiết Nhu nàng không phải hạng thiên kim liễu yếu đào tơ, được nuôi dưỡng trong thâm khuê rồi, nàng từ nhỏ làm ham mê võ thuật, chỉ là không được học mà thôi. Thế nhưng, từ lúc nhũ mẫu mất, Trương Thiên Hồng liền chỉ để lại vài hạ nhân trong Yên Hà trai, vì vậy đôi khi gánh nước chẻ củi nàng cũng có phụ giúp. Nên nói, một quyền của nàng không phải mạnh nhưng cũng không tính là nhẹ đâu.
Nam nhân kia mở to mắt ra nhìn gương mặt gầy gò trắng bệnh lại có chút đáng sợ ở trước mắt, mồm trương khẩu ngốc nửa ngày nói không nên lời. Hắn sớm biết Tiết Nhu không dễ chọc, thế nhưng một thiên kim sở hữu được một sức mạnh như vậy để hắn phải sợ a. Lại nói, nàng cư nhiên dám xuất thủ đánh hắn trước mặt nhiều người như vậy, quả là để hắn mười cái đầu cũng không dám nghĩ đến.
Thấy miệng hắn run run, Tiết Nhu nhấc chân lên lại nhanh chóng hạ xuống thêm một cước để dịch thể không xác định lại lần nữa trào từ miệng hắn ra, “Thế nào, lúc nãy chẳng phải to giọng lắm sao, nào, lặp lại lần nữa cho ta nghe xem nào?”
Đám người vây xem nhìn một màn trước mắt này, người người đều cúi đầu không dám hé răng. Cũng may lúc nãy bọn họ không có to gan như nam nhân kia a, nếu không thì người nằm dưới chân Tiết Nhu hẳn là bọn họ không thể nghi ngờ rồi.
“Để xem ngươi còn dám nhục mạ di nương của ta nữa không?” Chân Tiết Nhu dùng lực di di trên người nam nhân kia, trừng mắt quét hết đám người đang cúi đầu né tránh ánh mắt của nàng, kết thúc màn giết gà dọa khỉ này, “Họa từ miệng ra, các ngươi nên biết rõ bản thân đang bình