CHƯƠNG 125: SỰ THẬT
Tác giả: Luna Huang
“Cha nương là do phu nhân hạ lệnh giết.” Thúy Liễu thống khổ thét thật to như muốn xé rách cả một mảnh thiên địa, “Cầu lão gia làm chủ, lấy lại công đạo cho họ.”
Lạc thái phó kinh ngạc nhìn quanh tìm thân ảnh phu nhân nhà mình, chỉ thấy mặt nàng ta tái xanh ngồi ở trên ghế trong thính không hề động đậy. Mọi người đều vì hiếu kỳ mà chạy ra, nàng ta cư nhiên chỉ ngồi ở chỗ đó lại còn sợ thành như vậy???
“Đây lại là chuyện gì?”
Nghe Tiết Nhu hỏi, Thúy Liễu bụm mặt kể lại, “Năm đó Thúy Liễu nhiễm phong hàn rất nặng, nằm trên giường nghe được cha nương không đủ bạc liền bàn bạc với nhau mượn phu nhân. Ai biết cha ra ngoài một lúc liền xanh mặt chạy về. Nương đang uy Thúy Liễu dùng dược liền thả xuống xuống, bảo Thúy Liễu ngủ trước.”
“Vốn dĩ Thúy Liễu rất mệt mỏi nhưng lại thấy cha nói gì đó rất nhỏ để nương kinh hách ngồi xuống đất. Nương còn lẩm bẩm hỏi ‘vậy biểu đại tiểu thư, nàng. . .?’. Cha đỡ nương lên bảo lúc nãy đi gặp phu nhân mượn tiền chính nghe được chuyện này.”
Thúy Liễu ai thanh thống khổ tố cáo trong đầu lại hiện ra cảnh đáng sợ năm đó để nàng bịt chặt hai tai, “Bên ngoài có người xông vào, phu nhân dẫn đầu cho người giết chết cha nương. Khi đó Thúy Liễu còn nghe được phu nhân nói, ‘tiện nhân kia còn thoát không khỏi tay ta, huồng hồ lũ đê tiện như các ngươi’.”
“Thúy Liễu còn nhớ, nhị vị biểu tiểu thư khi đó đến phủ rất ôn văn hiền huệ, hai nàng đều giống nhau như hai giọt nước, thế nhưng hôm đó quả thực không giống. Mặt mũi của phu nhân rất hung tợn cho người móc mắt Thúy Liễu rồi ném hết ra bãi tha ma. Khi Thúy Liễu tỉnh lại, vì sinh tồn liền bám theo rất nhiều đoàn người mới trở về được trong thành. Cũng may họ ném cả nhị hồ của cha nên Thúy Liễu sinh tồn bằng cách đó.”
“Vốn nghĩ muốn tìm lão gia cáo trạng, nhưng lại sợ phu nhân phát hiện, do đó trốn ở một góc hy vọng gặp được lão gia. Thời gian trôi qua, gặp được tiểu thư bọn họ, mỗi ngày đều rất vui vẻ, Thúy Liễu cũng đã bỏ đi tâm tư muốn gặp lão gia cáo trạng rồi.”
“Nếu không phải Thúy Liễu nhiễm bệnh, cha không đi mượn bạc cũng sẽ không gặp họa sát thân.” Thúy Liễu tự trách ôm lấy Thanh Sơn bên người khóc rống lên.
Tiết Triệt nhìn phu nhân bên trong thính không rời mắt, cổ họng nghẹn hẳn lại, rất lâu mới gọi: “Sơ nhi.”
Lạc thái phó nghe được liền đứng thẳng lưng quay đầu hỏi: “Tiết giáo úy quen biết nàng?”
Tiết Nhu vội vàng hỏi Tiết Triệt, “Có phải rất giống di nương không? A Nhu không nhìn lầm phải không phụ thân?” Ngay cả phụ thân cũng nói như vậy, không lý nào là một mình nàng nhìn nhầm.
“Có lẽ là nhầm rồi.” Tiết Triệt vỗ vỗ trán vài cái ép bản thân thanh tỉnh trở lại, “Di nương của A Nhu, nàng tên Hạ Sơ nhưng sớm tạ thế, nhìn nhầm nhìn nhầm thôi, hy vọng Lạc thái phó đừng trách.”
Lạc thái phó giận run người nhưng cố gắng kiềm nén hỏi Tiết Triệt, “Tiết giáo uy nói di nương của ngươi tên Hạ Sơ còn giống phu nhân nhà ta.”
Tiết Triệt không chút phủ nhận gật đầu, hắn cũng muốn làm rõ thân thế của nàng. Năm đó vì thân phận không tốt nên mẫu thân hắn không cho nàng chút danh phận nào, nếu vấn đề này được giải quyết vậy thì quá tốt rồi.
“Gặp nàng trong một thanh lâu, lúc đó nàng thà chết cũng không bán thân liều chết chạy ra ngoài, thấy được nàng một thân thương ta liền chuộc thân cho nàng. Ta từng đề nghị đưa nàng trở về nhà nhưng nàng nói nàng xuất thân từ một tiểu môn hộ, nhưng phụ mẫu rất xem trọng mặt mũi, thế nên dù ta có chuộc thân cho nàng, nàng cũng không có nhà để về, sau đó vì báo ân nàng liền theo ta.”
Tiết Triệt chấp tay sau lưng thở dài nói: “Nàng rất quý một dải băng cột tóc, luôn để nó trong hộp không cho người chạm vào. Thế nhưng lúc hoài thai khuyển tử, ta lại thấy nàng mang ra vứt đi. Nàng nói với ta, đây là đồ của một cố nhân tặng nàng, nàng không gặp được người đó nữa, cũng chẳng muốn gặp lại làm gì, do đó liền vứt đi.”
“Dải băng đó thực sự đã vứt đi?” Lạc thái phó có chút gấp gáp hỏi, chứng minh rất khẩn trương dải băng đó. “Vậy ngươi còn nhớ nó có hình dạng thế nào hay không, tỷ như màu sắc, hoa văn?”
Tiết Triệt khẽ lắc đầu, nhìn Tiết Nhu nói: “Ta khuyên nàng, món đồ đó là của cố nhân tặng, giữ lại cũng là kỷ niệm, thế nên sau này nàng liền mang cho A Nhu cột tóc, thế nhưng hình như A Nhu làm mất rồi, đã lâu không thấy A Nhu sử dụng nữa.”
Tiết Nhu mím chặt môi lại cúi đầu không nói, dài băng đó chính tay nàng đốt đi rồi, nếu không có thể chứng minh được di nương không phải xuất thân ca kỹ rồi. Tất cả đều tại nàng, di nương từng nói thứ đó đối với di nương rất có kỷ niệm thế mà nàng lại vì Chung Hạng Siêu mà đốt đi.
“Không mất, nó ở chỗ tiểu gia.” Chung Hạng Siêu từ trong vạt áo trước ngực moi ra được một dải băng cột tóc thâm lam thêu hoa hòe vàng, do màu sắc nên nhìn không thấy cũ nhưng nếu nhìn gần sẽ thấy được dấu hiệu thời gian trên bề mặt vải.
Dài băng hôm đó chỉ là đồ giả thử lòng Tiết Nhu mà thôi, cũng may đó chỉ là đồ giả nếu không hắn tiếc chết mất. Đây là vật đầu tiên trong cả hai đời nàng tặng hắn, hắn nào có thể nói bỏ liền bỏ được. Hắn biết nàng hận hắn mà thêm lời của Tiết Tinh Vân nên hắn sợ nàng sẽ nghĩ cách đoạt trở về, nên luôn mang theo một dải băng có màu sắc kiểu dáng tương tự để lừa nàng. Hắn còn cố ý làm lộ dải băng, nếu nàng mang về hoặc hủy đi rồi vậy liền không đánh chủ ý nữa.
Ai mà ngờ dải băng kia còn cố sự khác cơ chứ. . .
Lạc thái phó lập tức đưa tay đoạt lấy băng vải, hắn tìm tòi ở đầu băng vải, bên cạnh hoa hòe vàng có hai dòng chữ nho nhỏ được thêu lên bằng chỉ sẫm hơn thâm lam một chút, chỉ phải rất lưu ý mới có thể nhìn thấy được. Tay hắn run run, lẩm bẩm đọc lên, “Nguyệt hạ ẩm trà, luyến liễu thiên nhai.”
Tiết Nhu cùng Chung Hạng Siêu đồng loạt kinh ngạc, bọn họ giữ dải băng lâu như vậy cư nhiên phát hiện không ra gì, ngược lại Lạc thái phó vừa cầm liền phát hiện. Quả nhiên đồ của ngươi ta người ta liền nắm rõ, đạo lý này quả không sai.
Không khí lúc này càng ngày càng quỷ dị hơn, mọi người không ai nói một lời, đồng loạt quay đầu nhìn Lạc phu nhân bên trong. Đây hết thảy chứng minh được một phần lời của Thúy Liễu rồi.
Lạc phu nhân đứng lên bỗng nhiên cười rộ lên, nàng lảo đảo bước ra ngoài. “Lão gia, năm đó