CHƯƠNG 133: KHÚC MẮC
Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu đỡ Đàm thị điệu bộ là một khắc cũng không muốn lưu lại nơi này.
Trước mắt không cần biết giữa đại ca cùng thê tử là có quan hệ gì, nhưng hai người cô nam quả nữ vào chạng vạng thế này đến tiệm kim hoàn còn là xem vật định tình hắn thực sự khó nhịn. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, đột nhiên vừa trở về Lạc Bích Nhu muốn đi mua đồ, mẫu thân nhất quyết bắt hắn đi còn bảo lần trước mất trang sức chưa tìm được phải bồi thường thứ mới, còn muốn theo cùng, hẳn lại bày ra trò này đi.
Nhưng thái độ của đại ca cùng thê tử lại hoàn toàn không có chút kinh ngạc khi thấy bọn hắn xuất hiện, ngược lại như thực sự là có hẹn trước vậy. Hay bọn họ cũng đoán được chút gì, nếu đoán được nên sớm tách ra rồi hồi phủ, sao lại ở đó để hắn bắt gặp???
Không đắc thủ Lạc Bích Nhu cùng Đàm thị cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu. Chung Hạng Sâm thì đang cố gắng nhớ xem người trong lòng thích những gì, đồng tâm kết hai cái đều bị người mua mất rồi.
Hồi phủ mọi người liền tách ra, chia tay nhau tại hoa viên tự về viện của mình, nhưng Chung Hạng Sâm lại cứ tò tò đi theo sau lưng Tiết Nhu. Chung Hạng Siêu thấy vậy liền đứng chắn trước mặt hắn hỏi: “Đại ca đây là thế nào, không về viện dùng cơm nghỉ ngơi sao?”
“Ta có việc muốn thỉnh giáo đệ muội, nhị đệ tránh qua một bên đi.” Miệng nói tay đẩy, chen Chung Hạng Siêu qua một bên. Hắn là người tập võ, tay chân dùng chút lực liền có thể nhanh chóng hất được một thư sinh như Chung Hạng Siêu ra rồi.
Chung Hạng Siêu chỉ có thể lực sức khỏe tốt một chút thôi, nếu là cản một nữ nhân bình thường thì còn có thể, nếu bảo hắn ngăn một hán tử khẳng định không được. Nói cho cùng hắn vẫn là một thư sinh một bụng kinh thư mà thôi.
Do đó bị chen sang một bên hắn cũng không có ngừng lại, lập tức chạy lên tiếp tục ngăn, “Có gì đệ cũng có thể giúp, không cần phiền phức A Nhu như vậy.”
Chung Hạng Sâm trầm ngâm nhìn Chung Hạng Siêu trong vòng ba tiếng đếm, cuối cùng mắt phát sáng nói, “Đúng nha, nhị đệ hoàn toàn có thể giúp được ta nha.”
Thấy Chung Hạng Sâm chịu chuyển mục tiêu, Chung Hạng Siêu nhẹ nhõm khoác vai hắn nói: “Vậy thì đúng rồi, nào huynh đệ chúng ta đến viện của đại ca nói đi.”
“Thế nhưng cũng không thể thiếu đệ muội được.” Chung Hạng Sâm vừa nói vừa cất bước đi theo Tiết Nhu đã cách mình một đoạn khá xa.
“Đến cùng đại ca muốn gì, sao cứ phải theo A Nhu mới vừa lòng.” Nhịn không được nữa, Chung Hạng Siêu khó chịu nói ra lời thật lòng.
“Nhờ nàng giúp mua phối sức.” Chung Hạng Sâm nhếch môi, ánh mắt nhìn Chung Hạng Siêu có chút xem thường, lắc đầu nói: “Ta không tin được nhị đệ ngươi.” Chỉ cần thấy lúc đầu hắn tuy cầu Lạc Bích Nhu không thành, hiện truy cầu Tiết Nhu cũng chẳng thành nên tốt nhất không nên tin tưởng khả năng lấy lòng nữ nhân của nhị đệ mình được.
Thấy Chung Hạng Siêu há mồm muốn cãi lại, hắn trước một bước đoạt lời, “Đừng chối, đệ muội chính là minh chứng tốt nhất.”
“Tốt gì chứ, nàng thì chứng minh được gì.” Chung Hạng Siêu vẫn còn chưa hiểu được vấn đề.
“Nhị đệ nói xem, Tiết Tinh Vân cũng nhờ nàng mà thú được một thê tử tốt hiện tại còn sắp lên chức phụ thân. Phải biết trong kinh thành này người nào dám gả cho hắn, thế mà nhìn thê tử người ta xem, thật để ta ngưỡng mộ.”
Hắn chưa từng nghĩ Tiết Tinh Vân có thể thú thê lại có thể nghiêm chỉnh làm người tốt như vậy, nhưng sự thật trước mắt làm sao có thể nói không tin được nữa. Mà nghe đồn đây cũng là vì ra ngoài một chuyến với Tiết Nhu mới được như thế, nên hắn nhờ nàng là tốt nhất.
“Không lẽ đại ca. . .” Nắm bắt được trọng điểm của vấn đề, Chung Hạng Siêu bừng tỉnh đại ngộ, hũ dấm sớm đổ trong lòng đã được dựng lên, cẩn thận đóng chặt nắp, tạm thời cất qua một bên.
“Mau đến gặp đệ muội ta nói luôn một lượt.” Chung Hạng Sâm kéo Chung Hạng Siêu nhanh cất bước đi gặp Tiết Nhu.
Tiết Nhu lúc này ngồi trên bàn ăn chậm rãi nhai cơm trong miệng, mặt không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì. Thấy người đến nàng cũng không có mở miệng mời bất kỳ người nào, chỉ lặng lẽ ăn phần của mình.
Cảm nhận được không khí không thích hợp, Chung Hạng Sâm vội mở miệng hòa giải, “Haha, hôm nay có chuyện làm phiền nhị đệ cùng đệ muội lại còn sang đây dùng cơm thật ngại quá.”
“Không sao không sao, đều là người một nhà, A Nhu sẽ không để ý đâu.” Chung Hạng Siêu ngồi xuống gọi người đi lấy thêm đôi đũa và chén.
Trong bữa cơm chỉ có huynh đệ Chung gia là mở miệng nói chuyện, Tiết Nhu hoàn toàn chẳng phun bất kỳ chữ nào cho đến khi ăn xong. Nàng ngồi đó nhấp trà thơm hỏi: “Đại ca nhớ ra rồi?”
“Vẫn chưa, thế nhưng nhị đệ cũng từng gặp qua, nhất định có thể nhớ.” Hắn không phải là người lưu ý tiểu tiết nhưng Chung Hạng Siêu hoàn toàn có thể nhớ hết được những chi tiết nhỏ đó.
“Nhớ cái gì?” Đầu óc trống rỗng hắn quả thực không biết bọn họ đang nói đến vấn đề gì.
“Là thiên kim của thượng thư Lô Hồng tự.” Chung Hạng Sâm đem lai lịch của người trong lòng nói ra xong lại hỏi: “Đệ muội hỏi ta có nhớ ra bộ dáng của nàng không, mỗi ngày nàng đều đến đưa cơm cho thượng thư đại nhân, ắt hẳn nhị đệ có ấn tượng, mau nói cho đệ muội biết, bình thường nàng mặc y phục dạng gì, còn có nhan sắc, kiểu tóc vâng vâng. . .”
Đùa cái gì vậy, bảo hắn ở trước mặt thê tử miêu tả một nữ nhân khác còn là loại miêu tả từng chi tiết, thôi thì giết hắn luôn đi. Nếu là lúc trước nàng sớm liếc hắn mất luôn tròng đen rồi, bản tính nàng vẫn là không thích loại nam nhân trăng hoa, hiện nàng còn đang giận hắn nữa, cứ đẩy hắn lên đầu ngọn sóng như vậy làm sao hắn lấy được lòng nàng đây.
“Không, ta làm sao có thể nhìn nữ nhân khác được. Nửa mắt cũng không nhìn làm sao mà nhớ được.”
Chung Hạng Sâm nghe được liền trợn mắt lên, “Nhị đệ cũng không nên chơi xấu như vậy, ta nào có bảo ngươi làm chuyện gì dối lòng đâu, sau này nàng sẽ là tẩu tử của ngươi sao ngươi lại có thể. . .”
Tiết Nhu lại chẳng có quan tâm đến việc hai huynh đệ bọn hắn cãi vã đùn đẩy cho nhau, nàng lẩm bẩm ba chữ Lô Hồng tự một hồi mới lên tiếng cắt ngang đoạn đối thoại của bọn hắn: “Lô Hồng tự vậy liền là lễ bộ rồi.”
“Đúng vậy.” Cả hai hiếm có được ngưng cãi vả đồng thanh đáp.
“Vậy liền dễ rồi. Là thiên kim của một lễ bộ thượng thư ắt hẳn quy củ giáo dưỡng đều phải hơn người, tặng nàng đồ quá phô trương quá tục đều không tốt, chi bằng chọn lược đi.” Tiết Nhu nghĩ một hồi liền là nghĩ được cái này, nghe thì có chút qua loa nhưng thực sự chẳng qua loa chút nào.
“Lược? Vì sao?” Chung Hạng Sâm vẫn chưa hiểu, hắn nhìn Chung Hạng Siêu một mắt, thấy đối