CHƯƠNG 136: CHÚC THỌ
Tác giả: Luna Huang
Thấy Tiết Nhu chẳng buồn chú ý đến, Chung Hạng Siêu ngồi ở bên cạnh nàng nỉ non, “Đều do ta tham lam ích kỷ, làm việc không nghĩ đến cảm giác của nàng, tha thứ cho ta một lần được không?”
Tiết Nhu không nhìn hắn, nhìn trời cao chậm rãi thả ra mấy chữ, “Thiên giáng huyết vũ.”
Chung Hạng Siêu triệt để ngây ngốc, đây là chuyện của thượng thiên hắn căn bản không thể thay đổi được, cũng nói rõ nàng sẽ không tha thứ cho hắn. Huyết vũ kia hắn thực sự không làm được.
Bất quá qua mấy ngày cuối cùng cũng có một cơn mưa, Chung Hạng Siêu đội mưa đến tìm nàng, lúc đó nàng đang ngồi dưới mái hiên ngắm mưa rơi. Tay hắn cầm một cây chủy thủ, máu từ lòng bàn tay hòa với mưa chảy xuống, “A Nhu A Nhu, thiên giáng huyết vũ.”
Tiết Nhu hạ đường nhìn xuống tay hắn chỉ nhếch môi liền đứng lên xoay người vào cửa.
Đến tối Chu Nhụ như một tiểu hài tử bẽn lẽn đến tìm Tiết Nhu, “Thiếu phu nhân, thuộc hạ với Thúy Liễu tình đầu ý hợp thỉnh người tác thành.”
Thúy Liễu đứng bên cạnh Thanh Sơn đỏ mặt quay người lại, không nghĩ đến Chu Nhụ sẽ vào lúc này nói ra những chuyện này. Nàng vốn nghĩ hắn sẽ chọn lúc nàng không ở đây mới nói.
Tiết Nhu chỉ nâng mắt lên nhìn hắn, gương mặt bị hủy đi một bên kia là chuyện Thúy Liễu không biết được, “Thúy Liễu nhìn không thấy.”
“Thuộc hạ nhất định đối xử tốt với nàng, sẽ không lừa gạt nàng.” Thần sắc của Chu Nhụ vô cùng kiên định, hắn nhìn Tiết Nhu rồi dời đến chỗ Thúy Liễu.
“Thực sự là không lừa gạt sao?” Tiết Nhu dùng cán bút trong tay nâng cằm mình lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Chu Nhụ.
Chung Hạng Siêu ngồi bên cạnh liên tục nháy mắt chỉ chỉ vào mặt mình ra hiệu cho thuộc hạ. A Nhu rất nhạy cảm với những chuyện này, nên mọi chuyện nên minh bạch trước khi đáp ứng là chuyện thiết yếu.
Chu Nhụ đưa tay sờ mặt mình lại cúi đầu không nói gì. Hắn thực sự không gạt Thúy Liễu cái gì, chỉ là gương mặt này cũng định cả đời này không cho nàng biết.
Thúy Liễu không nghe Chu Nhụ đáp liền quay người lại, trong lòng có chút bất an, không lẽ hắn thực sự có chuyện gạt nàng bị tiểu thư phát hiện rồi?
Âm thanh không mặn không nhạt của Tiết Nhu lại vang lên, “Giấy không bọc được lửa, ngươi nên suy nghĩ kỹ.” Nàng cúi đầu tiếp tục tính toán sổ sách trước mặt mình không nhìn nữa.
Thanh Sơn thấy vậy cũng lên tiếng nhắc nhở, “Thúy Liễu là người thế nào ngươi cũng biết rồi. Cơ bản trong quan hệ giữa người với người chính là tin tưởng lẫn nhau.” Cho dù tình cảm nam nữ, thủ túc, huynh đệ hay gì đó, tin tưởng chính là nền tảng lớn nhất để xây dụng mối quan hệ bền vững.
Chu Nhụ hít sâu một hơi lấy can đảm bước đến trước mặt Thúy Liễu, nhưng chân vừa dừng bước dũng khí lại mất hết, “Thật ra. . .” Cứ lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
Thanh Sơn giúp người giúp đến chót, nơi này ngoại trừ tiểu thư không biết chuyện ra thì mọi người đều biết tay không liên quan gì đến chuyện viên phòng. Do đó nàng cầm tay Thúy Liễu đặt lên bên mặt bị hủy của Chu Nhụ sau đó bước sang một bên nhường chỗ cho bọn họ.
Đầu ngón tay của Thúy Liễu vì nhị hồ mà chai sạn chậm rãi di chuyển trên gương mặt kia, tay còn lại cũng phủng lên mặt của hắn. Cơ hồ cảm giác được tay nàng đang rung, Chu Nhụ phủ tay mình lên hai tay của nàng trấn an, “Đều là vết thương cũ, nếu như nàng. . .”
Tiết Nhu không muốn ngồi lại làm đèn cầy nhỏ nên thất thanh thất sắc bước ra khỏi phòng, vì vậy cũng không thấy được màn chạm tay kia. Chung Hạng Siêu cùng Thanh Sơn cũng rất thức thời lưu lại không gian riêng tư cho bọn họ.
Qua đi tám ngày Chung Hạng Sâm nghênh thân.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hôm nay đến sinh thần của Đàm thị, ở tiền thính một mảnh nhộn nhịp vui vẻ mọi ngươi đều trông chờ lễ vật mà Chung Hạng Siêu dâng cho Đàm thị. Mọi năm hắn đều đích thân xuống bếp làm một món thật đặc sắc tặng Đàm thị, các phụ mẫu trong thiên hạ không người không ngưỡng mộ ao ước.
Năm nay không ngoại lệ, Chung Hạng Siêu cho Lĩnh Hồ mang lên một món chè, vừa mở nắp mùi thơm ngọt ngào đã tràn ngập không gian rồi. Hắn cười ha ha trong âm thanh kinh ngạc của mọi người nói: “Đây là chè hạt bạch quả bình thường thôi, thế nhưng phía sau vẫn còn đặc biệt.”
Đàm thị cười đến mắt chỉ còn một đường chỉ, khóe mắt đều xuất hiện dấu hiện năm tháng nhưng cũng không để ý nữa. Nàng đứng bên cạnh hỏi: “Còn cái gì nữa nga.” Nàng mới không tin thọ lễ năm nay của nàng hắn chuẩn bị đơn giản như vậy.
Hắn vỗ tay hai cái, Hồng Diệp cầm một mâm bị đậy kín lên.
Chung Hạng Siêu đưa tay liền kéo vải đỏ ra, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người chính là một búp sen to hồng phấn chưa nở. Sau đó hắn nói với Đàm thị: “Mẫu thân mau mang nó cho đặt trên chè đi.”
Mọi người đều có chút hụt hẫng, đây là thế nào nha?
Đàm thị phì cười một tiếng cũng nghe theo, cầm lấy đôi đũa dài, cẩn thận gắp búp sen cho lên trên mặt chè nóng. Qua một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở, sen quả nhiên nở, từng cánh từng cánh bắt đầu chậm rãi mở ra trong âm thanh hút khí kinh hỉ của mọi người.
“Nga, còn biết nở a.”
“Đây có phải nói Chung phủ lại sắp có hỷ sự hay không a?”
“Thường nói liên tử liên tử đó.”
Thoại âm vừa dứt mọi người liền đồng loạt nhìn sang Tiết Nhu đang ngây ngốc vì kinh ngạc bên cạnh Chung Hạng Siêu. Gả cũng lâu như vậy rồi, đương nhiên nên báo hỷ rồi chứ?
Đàm