KẾT CỤC 2:
Tác giả: Luna Huang
Sấm rền từng trận mưa to không dứt, đột nhiên có một tiếng thét như xé rách màn mưa vang lên, “A Nhu!”
Chung Hạng Siêu ôm lồng ngực ngồi bật dậy, há hốc mà thở, mắt hắn trừng to nhìn ánh đèn trên hai đăng lung bên giường. Nâng tay lau qua mồ hôi trên trán, nhớ lại lúc Tiết Nhu xoay lưng hắn cảm thấy không còn tư vị gì nữa.
Lĩnh Hồ nghe âm thanh liền từ ngoài vọt vào, “Thiếu gia người tỉnh.”
Điều Dong cầm dược sương chạy đến lập tức quỳ bên giường chẩn mạch cho Chung Hạng Siêu. Vừa bắt mạch vừa nói, “Thiếu gia sốt cao, thân vẫn còn đang có mồ hôi bên ngoài lại trời mưa vẫn là nên đắp chăn lại cho thỏa đáng.”
Chung Hạng Siêu rút tay về tự nằm xuống đắp chăn lại, “Đều đi ra ngoài hết đi.” Hiện tại hắn muốn an tĩnh, sự thật quá khó tiếp thu, ai mà nghĩ đến nàng còn có chiêu đó chứ. Nghĩ nghĩ được gì đó hắn lại hỏi, “A Nhu đã hồi phủ chưa?”
Điều Dong Lĩnh Hồ đều ù ù cạc cạc không hiểu hắn đang muốn nói ai. Hai người nhìn nhau một mắt xong liền cùng lúc đáp trả hai câu hoàn toàn khác nhau.
(Luna — tác giả giải thích thêm: A Nhu cùng Nhu nhi nếu đọc nhanh người nghe chỉ nghe được một chữ Nhu mà thôi. Vì vậy hai ông kia mới không hiểu được nam chủ muốn hỏi đến ai.)
“Thiếu phu nhân ở biệt viện vẫn còn chưa hồi phủ.”
“Lạc tiểu thư vẫn ở Lạc phủ không có đi đâu.”
Chung Hạng Siêu nhất thời có chút phát mộng vẫn chưa hiểu ý của đám thuộc hạ. Hắn ngồi dậy muốn hỏi thì thấy Chu Nhụ từ ngoài bước vào cầm thiệp hồng đưa lên nói, “Thiếu gia, lão bản bên đó đưa đến vài mẫu thiệp bảo người chọn.”
Chung Hạng Siêu nhìn thiệp kia đột nhiên tâm nhảy lên thật cao, có phần kinh hách có phần cao hứng. Nói ra cái hắn thấy chính là ác mộng sao? Hắn vẫn chưa thú Lạc Bích Nhu, A Nhu vẫn còn ở biệt viện chưa trở về?
“Huân đã thành thân chưa?” Chung Hạng Siêu đột nhiên hỏi ra một câu.
Hách Liên Huân thú Thiên Khải công chúa xong liền là đến hắn chuẩn bị đại hôn với Lạc Bích Nhu. Hiện tại mẫu thiệp hồng cũng đưa đến rồi. . .
“Hôm qua đại hôn xong, thiếu gia vì vết thương sau lưng nên phát sốt ngất trong hôn yến.” Điều Dong đáp xong lại nhịn không được lén quan sát Chung Hạng Siêu một mắt.
Chung Hạng Siêu thở dài một hơi phất tay, “Được rồi, đều lui xuống cả đi.”
A Nhu vẫn chưa biết gì, hắn phải mau chóng giải quyết tốt chuyện này rồi đi đón nàng trở về thôi. Nhớ lại một Tiết Nhu thật khác biệt cùng kết cục của Chung gia trong giấc mộng khiến hắn không khỏi phải rùng mình.
Hắn khoác áo đi ra khỏi viện bước đến thư phòng, hắn cũng không nhớ cái vòng kia hiện tại đã tặng cho Lạc Bích Nhu chưa. Càng nghĩ càng thấy sợ chân hắn bước thật nhanh trên hành lang gấp khúc. Đẩy cửa hắn xông vào trong thư phòng lao đến bên án tìm kiếm, rất nhanh thấy được vòng vẫn còn để hắn thở phào một hơi, vô lực ngồi xuống ghế.
Trong đầu hắn, thực tại cùng cơn ác mộng kia chạy song song với nhau, để hắn không phân biệt được sự kiện nào đã xảy ra, sự kiện nào chưa xảy ra. Mắt nhìn tất cả những bức tranh treo trong thư phòng một mắt, hắn đặt hộp gỗ xuống bàn, đứng lên tự lấy hết tranh xuống, cho lên nến đốt đi.
Cũng may, cũng may A Nhu vẫn chưa biết gì, tội lỗi của hắn cũng chưa nhiều, hắn vẫn có thể sửa sai. Nghĩ vậy tâm của hắn chậm rãi bình tĩnh lại, đôi mắt không gợn sóng nhìn những bức tranh bị lửa hủy diệt.
Chung Hạng Siêu lại lục lục một hồi lấy ra một tờ giấy được hắn giấu ở rất sâu trong hộc tủ. Trải ra, tờ giấy vẫn như ban đầu, bên trên có rất nhiều chữ nhưng chỉ có hai chữ to tướng thu hút nhãn cầu nhất ghi ‘hôn thư’.
Phần lạc khoản(Luna: Chữ ký) của tân nương, ngoài một cái dấu tay đỏ ra thì còn có một chữ nhu được viết xiu vẹo. Hắn tự mài mực, rồi cẩn thận viết thêm một chữ tiết trên chữ nhu kia. Làm xong hết thảy hắn mới thở phào nhẹ nhõm nhìn hôn thư của mình.
Vốn muốn dùng Tiết Nhu làm thế thân mà nàng lại không biết chữ, vì vậy hắn dạy nàng viết một chữ nhu sau đó để nàng lăn dấu tay vào, như vậy hắn mới có cảm giác như Lạc Bích Nhu chính là thê tử của mình. Nhưng qua giấc mộng kia, như là thượng thiên cảnh tỉnh, để hắn xác định lại tâm ý của bản thân, mới có thể có hành động này.
Cẩn thận xếp hôn thư lại, cho vào hộp gỗ rồi ôm lấy hộp gỗ gục lên bàn chậm rãi nhắm mắt lại. Nếu A Nhu được hắn tặng vòng, vậy sẽ còn vui vẻ đến mức độ nào a. Lâu rồi không thấy nàng cười, thật muốn nhanh chóng đến chỗ nàng, chỉ là hắn còn có chuyện phải xử lý.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ánh dương quang lên cao, Hồng Diệp gõ cửa thư phòng, cất giọng hỏi, “Thiếu gia, người đã tỉnh chưa?”
Chung Hạng Siêu nằm gục trên bàn mà ngủ, nghe âm thanh liền thẳng lưng, day day huyệt thái dương uể oải nói, “Vào đi.”
Hồng Diệp cầm thau đồng bước vào, theo sau là Bích Ngọc cùng một đám nha hoàn, trên tay các người có cầm theo từng khay chưa y phục, phát quan, hài khác nhau. Hồng Diệp bước vào liền vắt khô khăn đưa cho Chung Hạng Siêu tự lau mặt, bản thân đứng ở bên cạnh những nha hoàn khác hỏi, “Hôm nay người muốn mặc y phục gì?”
Bích Ngọc quỳ bên chân Chung Hạng Siêu giúp hắn bắt mạch, sau khi thấy mạch tượng không có gì mới khẽ gật đầu với Hồng Diệp. Nàng thu tay về đứng lên, đứng ở một bên không nói gì. Mắt nàng nhìn chằm chằm hộp gỗ mà đêm qua Chung Hạng Siêu ôm ngủ, nuốt một ngụm nước bọt, thầm cảm thấy bất công thay Tiết Nhu.
Chung Hạng Siêu lau mặt xong đưa khăn cho một nha hoàn liền nhìn sơ qua y phục phục sức trên khay. Hắn nâng tay lên tùy tiện chỉ một bộ, “Chọn nó đi.”
Hồng Diệp lạnh mắt sớm thấy hộp gỗ kia cũng không dám lên tiếng, nghe Chung Hạng Siêu nói xong liền bảo nha hoàn đưa y phục qua. Bản thân nàng chọn phục sức cùng hài phối với kiện y phục kia.
Chung Hạng Siêu chỉnh tề y phục, thắt lưng đeo ngọc bội xong liền cầm lấy hộp gỗ mở ra, lấy vòng ngọc cùng hôn thư cho vào trong vạt áo giao lĩnh trước ngực liền bước ra ngoài. Biểu cảm của hai nha hoàn hắn cũng chẳng thèm lưu tâm đến, thứ hắn quan tâm hiện tại chỉ có hai chuyện, mà hắn đang chuẩn bị giải quyết một chuyện quan trọng trước.
Ra phòng ăn, phụ mẫu cùng đại ca của hắn đã sớm ngồi ở đó, kể cả Bỉnh Chi, thế nhưng không khí hoàn toàn khác mọi hôm. Hắn hành lễ xong cũng ngồi xuống, đổi bộ mặt hề hề đáp lời hỏi thăm của Đàm thị, “Nhi tử tốt rồi, khiến mẫu thân lo lắng a.”
Chung Lâm chẳng cho hắn sắc mặt gì tốt đẹp, hừ một tiếng liền cầm đũa lên dùng điểm tâm.
Đàm thị liếc Chung Lâm một mắt xong, cười nói với Chung Hạng Siêu, “Chút nữa cùng Nhu nhi đi dạo thuyền tối một chút mới trở về cùng không sao, quan trọng để Nhu nhi vui vẻ biết không?”
Chung Hạng Siêu có chút ngạc nhiên thế nhưng lại che giấu rất tốt, “Hôm nay nhi tử không đi được, chi bằng mẫu thân đến đó thay nhi tử bồi nàng đi.”
“Sao lại không đi được? Còn chuyện gì quan trọng hơn nàng nữa?” Đàm thị cười đến tít mắt vuốt mái tóc của nhi tử cực kỳ từ ái hỏi.
“Nhi tử muốn tiến cung thương lượng với Huân chút chuyện.” Chung Hạng Siêu gắp một khối điểm tâm vào chén của Đàm thị, đáp xong cũng không nói gì nữa.
Chung Hạng Sâm rũ mâu ăn phần của mình, lâu lâu nhìn Chung Hạng Siêu muốn nói lại thôi. Bỉnh Chi bên cạnh khẽ đá chân hắn một cái, ý bảo hắn không nên nhiều chuyện.
Đàm thị nghe là gặp Hách Liên Huân nên liền cũng không có phản đối, thấy được vẻ mặt của nhi tử vẫn còn mệt mỏi, thiết nghĩ là vì bận tâm Tiết Nhu liền mở miệng an ủi, “Nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, nếu nàng như