CHƯƠNG 19: KỊCH VUI ĐỔI NGƯỜI
Tác giả: Luna Huang
Khi giải tán, đám di nương vây quay Tiết Nhu vờ hỏi han này nọ, thực chất là bày tỏ chút thái độ muốn thân cận. Tiết Nhã Hân muốn phát tiết lại không thể chỉ có thể hừ hừ trở về viện mà thôi.
Trương Oánh tới nói vài câu rồi chạy theo Tiết Nhã Hân. Trương Niên lại thêm vài ánh mắt tán thưởng Tiết Nhu. Xem ra hắn không cần thiết tìm thiên kim khác rồi, Tiết Nhu đã là người chọn tốt nhất. Hắn xem trọng dung mạo khó có người so được của nàng, cũng xem trọng gia thế của nàng.
Dù sao nàng cũng là nữ nhi của di mẫu di trượng của hắn, một thương nhân như hắn thú nữ nhân nhà quan như nàng cũng xem như là trèo cao rồi. Nếu thú nữ nhân khác, sẽ khó tránh được chuyện bị người ta xem thường, nhưng thú nàng liền không chịu cảnh đó, bàn tính của hắn đánh như vậy hắn cảm thấy thỏa mãn rồi.
Bỏ lại một ánh mắt tràn đầy tính toán không người phát giác, Trương Niên cũng bỏ đi. Chỉ là Tiết Nhu vô tình nhìn thấy, lòng nàng mạnh run một cái, tuy không hiểu được ánh mắt kia, thế nhưng nó để nàng cảm giác như an toàn của bản thân đang bị đe dọa. Người này nàng nhất định phải đề phòng.
Sau khi thoát khỏi đám nữ nhân kia, Tiết Nhu ngồi ở băng gỗ sát lan can lương đình trong hoa viên ngâm nga vài khúc nhạc, trong ánh mắt không hiểu của Thanh Sơn. Tính toán thời thần Tiết Tinh Vân bị dụng hình cũng xong, nàng mang theo Thanh Sơn đến trước hình phòng đợi.
Nghe được âm thanh kêu la của Tiết Tinh Vân, một chút động lòng Tiết Nhu cũng không có, hệt như đời trước hắn nhìn nàng gả đi vì vinh hoa của hắn vậy. Đây không thể trách nàng được, là hắn không xem nàng là muội muội trước, là hắn bán nàng cầu vinh trước.
Chỉ là nàng cúi thấp đầu, cố cắn chặt môi ép bản thân phải khóc. Bất luận giá nào, tâm của hắn cùng phụ thân nàng nhất định phải kéo về, đó là chỗ dựa lớn nhất cho nàng, nếu nàng muốn chết già ở Tiết gia.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Vừa nhìn thấy bóng của một đám hạ nhân nâng Tiết Tinh Vân trải dài trên mặt đất ánh vào đường nhìn, nàng bày hết sự lo lắng lên mặt ngẩng đầu chạy vội đến hỏi thắm: “Nhị ca, huynh. . .huynh không sao chứ?”
Mặt của Tiết Tinh Vân lui hết đỏ chỉ còn một mảng trắng bệch, môi bị cắn đến bật máu. Trán của hắn đổ đầy mồ hôi, lưng còn bị ướt một mảnh, có thể thấy được lúc này hắn đã mất đi bộ dáng hoa hoa công tử phong lưu như thường ngày.
“Đau. . .đau chết ta rồi.” Tiết Tinh Vân khó khăn bật thanh ngắt quãng, không để ý đến Tiết Nhu, nói xong hắn còn hút vài lần khí. Thân thể mỏi nhừ lại đau rát để hắn động cũng không dám động, chỉ cố gắng thét, “Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau gọi đại phu đến cho bổn thiếu gia.”
Đám hạ nhân vâng vâng vài tiếng rồi nhanh chân nâng hắn trở về viện, một người dẫn đầu đi gọi đại phu.
Tiết Nhu đi theo cước bộ nhanh chóng của đoàn người, mặt không chút cảm xúc, chỉ là đôi mắt có chút đỏ vì cố nặn nước mắt mà thôi. Đợi đại phu thoa thuốc xong rời đi, nàng ngồi bên giường giả mèo khóc chuột nói.
“Lần sau nhị ca đừng gây sự với người ta nữa, tránh như lần này. . .”
Tiết Tinh Vân càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, nếu không phải hạ nhân kia cố ý thì Tiết Nhu không đến thanh lâu, hắn cũng sẽ không bị đánh như vậy. Giận kiềm không được, một đấm xuống giường, động tác lớn động đến vùng mông khiến hắn đau đến nhăn mặt lại hút một ngụm khí lạnh.
“Nhị ca, ngươi vạn lần đừng manh động a, đại phu chỉ mới thoa thuốc thôi, cẩn thận vết thương lại nứt ra.” Âm thanh đầy lo lắng thế nhưng trong bụng nàng lại đang cười hả hê. Nhìn Tiết Tinh Vân lại nghĩ đến Chung Hạng Siêu cũng đang cùng cảnh ngộ này, cả hai người này tao ương đều để nàng cảm thấy vui vẻ vô cùng. Hiện tại cho dù ăn cơm thừa canh cặn nàng cũng thấy ngon miệng.
Tuy nhiên người dụng hình Tiết Tinh Vân là hạ nhân, vì vậy cho dù là bị đánh đau cũng không đến nỗi nào. Còn Chung Hạng Siêu luôn là bị Chung Lâm trực tiếp chấp hình, vì vậy lưng lúc nào cũng nở hoa, máu thịt lẫn lộn.
“Tên hạ nhân đó, có chết mười lần cũng không đáng tội.” Tất cả đều do tên khốn kia.
Tiết Tinh Vân vẫn còn rất oán hận, đôi mắt híp lại nhìn gương mặt lo lắng cũng hạt lệ sắp rơi trong mắt Tiết Nhu. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng phất phất tay đuổi người, “Được rồi được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, A Nhu ra ngoài đi.”
“Vậy. . .” Tiết Nhu vờ không nỡ, muốn nói lại thôi. Thực tế, thoại âm của hắn vừa rơi nàng đã lập tức đứng lên rồi, cầu còn không được, ai muốn lưu lại nơi này cũng hắn diễn tuồng chứ.
“Đi đi đi đi.” Tiết Tinh Vân phiền chán phất tay thêm vài cái rồi nghiên đầu nhắm mắt lại.
“Nhị ca nghỉ ngơi, A Nhu ra ngoài trước, nếu là có cần gì thì gọi hạ nhân a.” Tiết Nhu lưu lại câu này liền xoay người dứt khoát rời đi. Nhân cơ hội Trương Thiên Hồng không ở nàng phải bày tỏ quan tâm đã, tránh bị người khác dành trước.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thanh Sơn theo sau Tiết Nhu ra khỏi viện của Tiết Tinh Vân một đoạn, nàng liền dáo dác nhìn bốn phía. Sau khi xác nhận chung quanh không người, nàng liền hỏi thật khẽ, “Tiểu thư, người đây là. . . “
Tiết Nhu thả bộ, thong thả bước trên thảm cỏ vàng ở hoa viên, mở miệng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Thanh Sơn. . .” Thanh Sơn như là do dự, kỳ thực không phải, tiểu thư xưa nay không câu nệ tiểu tiết, các nàng có thể tùy ý phát ngôn, thế nhưng lúc này, nàng tìm không ra từ gì để diễn tả a.
Tiết Nhu lắc đầu cười tự giễu, âm thanh cũng cực kỳ nhẹ vang lên: “Không cần hỏi, chỉ biết những gì ta làm đều là vì tương lai sau này. Chúng ta không thể tiếp tục như trước kia nữa, thứ ta cần làm chính là sống thật tốt, nhất định phải chết già ở Tiết phủ.” Nói đến câu cuối, ánh mắt của nàng trở nên kiên định, bên trong ẩn chứa một tia ngoan độc khó phát hiện.
Chết già ở Tiết phủ? Câu này để đầu óc Thanh Sơn loạn cào cào, thiếu chút nữa là ngất đi. Đây khác nào tiểu thư nói rõ bản thân sẽ không gả đâu.
Chẳng phải lúc trước tiểu thư hay nói với nàng nhất định sẽ tìm được một nam nhân thật tốt không hoa tâm mà gả sao? Mỗi lần các tiểu thư khác nói bóng nói gió về việc này tiểu thư đều sẽ tức giận mắng chửi họ, giờ đây vì sao lại thế này?
Là quá thất vọng vì lời đồn đãi quá ác liệt sợ không người dám thú sao? Mỗi lần nàng cùng Thu Thủy đều khuyên nhủ, thế nhưng lần này nàng không biết có nên khuyên nhủ không? Bởi nàng nghe được sự lạnh lẽo cùng kiên quyết trong ngữ điệu của tiểu thư để nàng có chút không biết nên làm thế nào.
Do dự nửa ngày, cuối cùng Thanh Sơn cũng có quyết định, “Người không nên nghĩ như vậy. Nếu không gả, sau này sẽ sống thế nào a.” Dù sao cũng còn Chung thiếu gia a, hắn là không bằng người khác thế nhưng cũng có thể suy nghĩ một chút mà. Nghĩ thế nhưng nàng cũng không dám nói ra miệng câu này.
Chỉ cần ngồi được vị trí của Trương Thiên Hồng, nàng còn sợ không sống được sao. Tiết Nhu ngẩng đầu nhìn trăng cười thế nhưng không có đáp lời Thanh Sơn.
“Được rồi, trở về thôi.” Hôm nay tâm trạng của nàng cực kỳ tốt a.
Thu Thủy ở bên cạnh im lặng quan sát Tiết Nhu từ nãy đến giờ trong lòng không khỏi run rẩy, đây hoàn toàn không phải tiểu thư mà nàng biết. Tiểu thư không bao giờ có uy áp khủng bố như vậy, tuyệt đối không.
Nàng kéo kéo tay áo của Thanh Sơn, chỉ thấy Thanh Sơn cũng là mang