CHƯƠNG 23: MANG ĐÁ BỎ GIẾNG
Tác giả: Luna Huang
Ai biết Tiết Nhu rất tự nhiên cầm đũa lên liền là gắp mì trực tiếp cho vào miệng. Bởi nàng đang muốn kích thích lại khẩu vị của bản thân. Vốn nghĩ trong Yên Hà trai ngột ngạt lại thêm từng thưởng thức qua cao lương mỹ vị nên mới mất khẩu vị như vậy. Nếu là thay đổi một chút, có lẽ sẽ có khẩu vị hơn.
Quả nhiên mỳ vào miệng liền để Tiết Nhu cảm thán a. Tuy không thể so sánh với những món nàng từng ăn trước đây, thế nhưng cũng còn tốt hơn Yên Hà trai vạn lần. Lần này phải từ từ thu hồi phủ về tay, nhất định đuổi Trương Thiên Hồng ra khỏi Tiết phủ.
Ăn được vài đũa, nàng cảm nhận được có luồng ánh mắt lạ nhìn mình, để nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Khi thấy cả Thanh Sơn cùng Kiết Câu đều là nhìn mình lom lom mắt, nàng nhếch miệng khẽ cười.
“Các ngươi còn không ăn? Ngươi nào ăn chậm trả tiền.”
Thoại âm vừa rơi cả Thanh Sơn lẫn Kiết Câu đều cầm đũa liên tục gắp mỳ cho vào miệng, hệt như dân tị nạn nhìn thấy đồ ăn vậy. Tiết Nhu biết rõ Thanh Sơn theo mình bạc cũng không nhiều, nếu còn trả sau này lại phải thắt bụng a.
Mà Kiết Câu hoàn toàn có thể trả, hoặc trở về nhờ Chung Hạng Siêu giúp đỡ, số bạc này với hắn(CHS) mà nói hệt như vài đồng lẻ không đáng để nhắc đến. Thế nhưng đây nói rõ là hắn không tuân theo lời này, đây đồng nghĩa với việc không những không được giúp mà còn bị trách phạt.
Còn nếu là hắn tự bỏ bạc, đây cũng không là gì. Nhưng có mỳ không ăn lại còn phải trả bạc, sẽ có người ngu như vậy sao?
Tiết Nhu thấy bọn họ ăn nàng cũng ăn rất vui vẻ. Từ lúc trở về đến nay, khó có được nàng dùng bữa vui vẻ như vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bữa ăn qua đi, Tiết Nhu cũng không đi dạo nữa mà hồi phủ. Trước khi Kiết Câu rời đi, nàng đưa hắn ít bạc xem như là cảm tạ hắn tiễn nàng. Thế nhưng hắn bảo hắn là phục mệnh Chung Hạng Siêu nên không nhận.
Cuối cùng, nàng kéo khăn tay bên thắt lưng của Thanh Sơn đưa cho hắn nói rằng, không nhận bạc thì lấy khăn tay. Hắn do dự nhìn Thanh Sơn đang hận đến muốn cắn chết hắn một lúc mới quyết định cầm khăn tay trở về.
Đây báo hại mặt của Thanh Sơn đỏ bừng lại không dám nói gì chỉ muốn xông đến giết người trước mặt. Tiểu thư sao lại làm ra mấy chuyện thế này a, xấu hổ chết được. Vì sao không tự dùng khăn tay của mình tặng nam nhân khác lại dùng khăn tay của nàng a?
Khi Thanh Sơn vẫn còn mang tâm trạng rối bời, Tiết Nhu liền nhét bạc vào trong tay nàng ta nói: “Bạc này xem như là hắn mua lại khăn tay của ngươi. Còn có, số bạc trong hà bào, dùng đi mua an thần hương đi. Nhớ kín khẽ một chút.”
Thanh Sơn nhìn bạc cùng hà bao bị Tiết Nhu dúi vào trong lòng mình một lúc liền ứng tiếng chạy ra khỏi phủ.
Cước bộ của Thanh Sơn gấp rút, cuồn cuộn trên đường nhỏ. Nàng không phải có việc gì vội vã mà là giận tiểu thư làm việc không hỏi ý kiến mình. Bất quá chuyện mua an thần hương quan trọng hơn, nên nàng quyết định trở về mới truy vấn chuyện kia.
“Thanh Sơn cô nương, thỉnh dừng bước.”
Chỉ là còn một ngã rẽ cách phía trước hơn ba mươi bước chân nữa là đến điếm bán an thần thương đột nhiên lại bị người ở phía sau gọi lại để Thanh Sơn giật nảy mình. Nàng đã cố gắng đi đường nhỏ vắng người là tránh người nhận ra, sao lại còn là. . .
Thấy Thanh Sơn chần chừng không quay đầu, đôi mày rậm của Chung Hạng Siêu chau lại thể hiện sự không hài lòng. Thấy vậy, Lĩnh Hồ lập tức tiến lên chặn trước người Thanh Sơn, tránh nàng bỏ chạy.
Thanh Sơn thấy Lĩnh Hồ liền biết đó là người của Chung Hạng Siêu, nàng sợ đến mặt mau chóng chuyển thành xanh, thân thể nhè nhẹ run lui sát vào tường. Đôi mắt vừa cảnh giác, vừa sợ nhìn lướt qua bốn chủ tớ trước mặt, “Các ngươi. . .các ngươi. . .” Đừng có qua đây.
Thanh Sơn run đến độ nói chuyện cứ cắn vào lưỡi, đến mấy chữ cuối cũng nói không ra miệng. Nơi này là hẻm nhỏ không người, chung quanh cũng không thấy người qua lại, nàng la lên sẽ có người đến cứu sao? Hay là trước khi người đến đã bị đám người này giết chết hoặc mang đi?
Chung Hạng Siêu thấy Thanh Sơn càng run càng lợi hại, hắn hắng nhẹ một tiếng rồi bước lên trước. Nếu nhìn từ phía sau, thân xác to lớn của hắn nhanh chóng che đến không thấy Thanh Sơn đâu nữa.
“Đừng sợ, ta chỉ là muốn nói với ngươi chút chuyện.”
Thanh Sơn che miệng máy móc gật đầu qua loa. Bốn nam nhân đứng ở hẻm nhỏ chặn một mình nàng, bảo nàng không sợ làm sao được. Có chuyện muốn hỏi ở đường lớn trước mặt nhiều người hỏi không được sao, vì sao phải dùng tình huống như thế để hỏi. Hiện tại nàng không muốn thỏa thuận cũng không được a.
Chung Hạng Siêu cũng không hề cho ba tên thuộc hạ của mình lui xuống, hắn nâng đôi tay mập mạp của mình lên phủi phủi chiếc lá khô vừa rơi xuống bả vai của mình. Tuy là vóc người nhìn không chút cao sang nào, thế nhưng hành động cùng tư thái lại không hề như một hoàn khố không đầu óc.
“Ngươi đi mua an thần hương?”
Lòng của Thanh Sơn run mạnh, đến thở cũng không dám thở mạnh. Hai tay nàng cầm chặt hà bao ôm vào trong lòng, như lại sợ bị bốn tên nam nhân trước mặt cướp đi vậy. Hắn hỏi cái này làm gì, quan trọng hơn hết là hắn làm sao mà biết?
Nhìn hình dạng hầu như không muốn trả lời của Thanh Sơn, Chu Nhụ đứng sau lưng Chung Hạng Siêu trừng to đôi mắt của mình, vết sẹo trên nửa mặt vì hành động kia càng trở nên dữ tợn hơn. Đây còn dọa cho Thanh Sơn sợ đến nhắm tịt mắt lại liều mạng lắc đầu.
Chung Hạng Siêu thở nhẹ một tiếng, cũng không cầu nàng cho hắn một đáp án thực sự nữa, trái lại đưa ra lời đề nghị, “An thần hương rất đắt, ta chỉ ngươi một chỗ bán với giá rẻ hơn gấp ba.”
Thanh Sơn vừa nghe đến sợ cũng mất, lập tức mở to đôi mắt lên nhìn nam nhân vừa mập vừa xấu không người cần trước mắt. Hắn mới nói cái gì cơ, an thần hương sẽ có giá rẻ như hắn nói sao?
“Ngươi chỉ cần đến Bách Thảo đường nói với trưởng quỹ là đến mua an thần hương, hắn liền sẽ bán cho ngươi.” Chung Hạng Siêu cũng không kiên nhẫn với Thanh Sơn nữa, trực tiếp mở miệng nói.
Điều Dong đợi một lúc không thấy Thanh Sơn có phản ứng, hắn hạ thấp giọng hỏi: “Còn không cảm tạ chủ tử?”
Môi của Thanh Sơn run run, vừa muốn mở miệng nói gì đó đã bị Chung Hạng Siêu cướp lời trước, “Cái kia, A Nhu sinh hoạt tốt chứ?”
Thanh Sơn máy móc gật gật đáp lại, kỳ thực tiểu thư nào có sinh hoạt tốt bao giờ, chẳng qua dạo này quả thực có tốt lên một chút mà thôi. Nàng lại không thể cùng người ngoài nói thật, nhất là một nam nhân mập xấu bị tiểu thư ghét bỏ, lại có ý định thú tiểu thư về nhà như Chung Hạng Siêu.
Chung Hạng Siêu thở dài một hơi rồi lách người sang một bên nói: “Được rồi, đi đi.” Biết hỏi tiếp cũng không hỏi được gì, vì vậy hắn quyết định thả người.
Thanh Sơn được thả liền nhấc váy dùng tốc độ ánh sáng chạy ra khỏi hẻm nhỏ, hệt như sau lưng nàng có sài lang hổ đói rượt theo vậy. Đương nhiên nàng cũng không có đi mua an thần hương ở điếm cũ hay đến Bách Thảo đường như Chung Hạng Siêu chỉ, mà là hồi Tiết gia trưng cầu ý kiến của Tiết Nhu.
Nhìn bóng lưng của Thanh Sơn biến mất khỏi ngã rẽ, Chung Hạng Siêu nhấc tay nặng nề nói, “Trở về thôi.” Xem ra không chỉ mình hắn cần dùng an thần hương để ngon giấc, mà đến cả nàng cũng như vậy. Cũng đúng thôi, đời trước đúng là quá mức hãi nhân rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong