CHƯƠNG 30: THẤT QUYỀN THẤT THẾ
Tác giả: Luna Huang
Tiết Vân Lãng nghe vậy cũng bật người bước sang hiếu kỳ hỏi: “Thế nào? Phát hiện được gì?” Mực có vấn đề, vậy liền dễ làm rồi.
“Mực này có mùi thơm lắm, đại ca ngửi thử a.” Tiết Nhu chớp chớp mắt vô cùng ngây thơ đưa hình nhân đến chỗ Tiết Vân Lãng. Ở Bình An bá phủ, nàng từng thấy qua loại mực Chung Hạng Siêu dùng, mực cực thơm cực đắt tiền.
Hắn từng đưa nàng cùng đi mua mực, tuy không quá hiểu những thứ hắn cùng lão bản nói, thế nhưng được hắn giải thích nàng đã biết mực cũng có rất nhiều loại. Tiết phủ không phải quá giàu có, vì vậy mực là thuộc loại trung đẳng sẽ không thể có mùi thơm như vậy được.
Tiết Vân Lãng tiếp nhận, sau khi ngửi qua liền đưa cho Tiết Triệt, “Phụ thân, mực quả nhiên thơm, phủ chúng ta làm sao có được loại mực này.”
Trương Thiên Hồng vừa nghe mặt lập tức biến sắc, tay siết chặt cổ tay của Lý ma ma, bóp đến mặt của Lý ma ma thoáng cái cũng trắng bệch. Lý nào sẽ có người phát hiện ra chuyện này???
Mím chặt môi, nhân lúc không người chú ý, nàng thì thầm vài câu bên tai Lý ma ma rồi tự mình đứng vững để Lý ma ma rời đi. Nàng không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào được, tiện nhân Tiết Nhu này cũng chỉ là may mắn mà thôi.
Tiết Triệt bóp chặt hình nhân bằng vải trong tay chắp ra sau lưng, mắt nhìn chằm chằm Trương Thiên Hồng, âm thanh âm trầm như tu la mà hỏi: “Còn nhớ hai năm trước khi A Niên đến phủ đã tặng ta một loại mực tương tự với loại này. Lúc đó nàng bảo Hân nhi cần dùng để tập viết ta đã ban cho Hân nhi, không biết hiện tại có thể mang ra hay không?”
Đột nhiên lửa chảy đến chỗ mình để Tiết Khả Hân có chút nóng nảy, nàng cao giọng nói: “Phụ thân, tuyệt đối không phải nữ nhi làm a, người phải tin tưởng nữ nhi.” Đôi mắt đỏ lên, tưởng chừng sắp khóc.
“Phụ thân cũng không có nói đại tỷ làm a, ngươi khẩn trương làm gì.” Tiết Văn được dịp lại thừa nước đục thả câu quạt lửa. Haha, nữ nhi nguyền rủa mẫu thân a, tuồng hay tuồng hay.
Thế nhưng bị một ánh mắt của Tiết Triệt để Tiết Vân không cam lòng ngậm miệng cúi đầu. Tiết Triệt vẫn lạnh giọng nói: “Phụ thân cũng không nói ngươi làm, chỉ muốn xem nghiên mực mà thôi.”
Trương Thiên Hồng đưa tay kéo Tiết Khả Hân đến chỗ mình, nhẹ giọng khuyên bảo nàng, “Nghe lời mẫu thân mang cho phụ thân ngươi xem đi.” Quay đầu để không người nhìn thấy nàng nháy mắt với nữ nhi bảo nàng ta an tâm.
Tiết Khả Hân trấn tĩnh trở lại, nàng để một đại nha hoàn trở về viện của mình lấy nghiên mực ra. Ai biết nha hoàn kia đi rồi quay trở lại thì hốt hoảng, “Không hay không hay rồi tiểu thư, nghiên mực đã không còn nữa a.”
“Sao, sao lại có thể như vậy được.” Tiết Khả Hân đầy hoang mang, hiện tại mất khác nào để người nghĩ nàng hại người xong hủy đi chứng cứ a. Thanh bạch của nàng a, nàng không thể như Tiết Nhu được, nàng còn muốn gả cho nhà tốt a.
Tiết Triệt nguy hiểm khép mắt nói: “Phong tỏa phủ, Vân Lãng ngươi mang người đi lục soát hết cho ta, nhất định phải tìm cho ra nghiên mực kia.”
“Vâng.” Tiết Vân Lãng chấp tay ứng tiếng xong lập tức mang người rời đi.
Đương nhiên hắn cũng không ngu ngốc, vì vậy nơi đầu tiên hắn đến sẽ là Yên Hà trai của Tiết Nhu. Có người muốn vu oan cho nàng, đương nhiên nghiên mực mất liền sẽ bị giấu ở nơi này rồi.
Chỉ là khi hắn vào Yên Hà trai liền thấy Thanh Sơn đang cầm chổi quét sân. Hắn đảo qua mắt liền hạ lệnh lục soát. Một đại nha hoàn còn phải cầm chổi quét sân, đúng là Tiết Nhu sống quá không tốt a.
Thanh Sơn mồm trương khẩu ngốc nhìn đám người tiến vào không chút khách khí chạy loạn trong Yên Hà trai. Sau một lúc lấy lại tinh thần, nàng bỏ luôn chổi trong tay quỳ bên chân Tiết Vân Lãng cầm ống quần hắn nói: “Đại thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì a, có phải tiểu thư xảy ra chuyện rồi hay không?”
Nếu không phải lúc sáng tiểu thư dặn dò cho dù xảy ra chuyện gì nàng cũng không được rời khỏi Yên Hà trai thì nàng mới không rời khỏi tiểu thư đâu. Từ lúc tiểu thư đi đến giờ, lòng nàng luôn phập phòng không yên a.
Tiết Vân Lãng không nhìn nàng mà chăm chú quan sát đám hạ nhân, “Không có, chỉ là mất đồ phụ thân bảo ta mang ngươi lục soát toàn phủ mà thôi.”
Thanh Sơn nghe vậy cũng rất muốn nói thêm gì đó, chẳng qua hạ nhân đã lục soát xong rồi, và không phải hiện được gì. Vì vậy nàng thở phào nhẹ nhõm đứng lên, cũng may là không có a.
Tiết Vân Lãng không nói lại dẫn người đi các viện khác tiếp tục soát.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên kia trong lúc Tiết Khả Hân sợ đến nước mắt rơi, Trương Thiên Hồng khẩn trương đến không được, Tiết Diệp Tiết Văn cùng huynh muội Trương gia đều đứng ngồi không yên thì Tiết Nhu rất bình tĩnh. Nàng còn có tâm trí thưởng thức lá ngả vàng đầu thu trong hoa viên.
Tiết Triệt im lặng thu hết thần sắc của từng người vào đáy mắt, hắn không khỏi không cảm thán, A Nhu nhà hắn trưởng thành rồi. Hy vọng tính cách này có thể bảo trụ lâu dài a, đừng có nhất thì bán khắc thì thay đổi như trước nữa là được.
Rất nhanh Tiết Vân Lãng mang người trở về, trên tay hắn cầm thêm một nghiên mực hắc sắc hình trứng ngỗng, được điêu khắc hoa văn trang nhã. “Phụ thân, đã tìm được trong phòng của một nha hoàn tên Thúy Bình.”
Thoại âm vừa dứt một nữ tử chừng hai mươi bị hai nam nhân đẩy ngã trên hất. Chỉ thấy tóc tai nàng rối loạn một mảnh mà miệng lại bị người bịt chặt. Nàng vừa được tự do lập tức lấy vải trong miệng ra, quỳ bên chân Tiết Triệt khóc lóc: “Nô tỳ oan uổng a, nô tỳ không trộm mực a lão gia.”
Tiết Nhã Hân vừa thấy Thúy Bình lập tức giận đến dậm chân quát, “Thì ra là ngươi, nói, có phải Tiết Tinh Vân sai ngươi vu hãm ta hay không?”
Thúy Bình vẫn liên tục lắc đầu khóc lóc kêu oan, bất quá không hề mang đến tác dụng nào, ngược lại mang đến sự tức giận của Tiết Nhã Hân. Tức khắc mặt nàng xuất hiện năm dấu ngón tay mà Tiết Nhã Hân ban cho.
Tiết Triệt nổi giận quát to, “Hân nhi, ai cho phép ngươi càn rỡ như vậy, tên nhị ca là để ngươi gọi sao? Nha hoàn ta còn chưa thẩm tra liền đến lượt ngươi đánh sao?”
Trương Thiên Hồng bị tiếng quát kia làm giật mình, lập tức tỉnh ngộ chạy kéo nữ nhi trở về: “Lão gia đừng động nộ, Hân nhi còn nhỏ nên bị người vu hãm có chút kích động, để thiếp dạy dỗ lại nàng.”
Tiết Nhu hừ một tiếng chẳng đáng, lúc nàng bị vu hãm kích động thì bảo nàng có tật giật mình. Hiện tại vì sao không nói Tiết Nhã Hân như thế đi.
Tiết Triệt hừ mạnh một tiếng cũng không thèm nhìn hai mẫu nữ kia nữa, lại hỏi: “Thế tại sao nghiên mực lại ở trong phòng của ngươi?”
Thúy Bình run sợ nhìn Tiết Nhu một mắt, lại mạnh cúi đầu nói: “Là. . .là đại tiểu thư đưa cho nô tỳ.”
Tiết Nhã Hân giận đến trừng nàng ta như muốn trừng ra một cái lỗ vậy. Cư nhiên thanh thiên bạch nhật vu hãm nàng, “Phụ thân, nữ nhi không có, nữ nhi không có.”
Tiết Vân Lãng nhìn qua Tiết Nhu, thấy được môi nàng kéo một độ cung nhỏ liền đoán được một ít sự tình, “Vì sao đại muội lại đưa cho ngươi nghiên mực?”
“Là vì. . .” Thúy Bình vẫn rất run sợ, lưng nàng cũng bắt đầu có dấu hiệu đổ mồ hôi lạnh rồi. Sau một câu ‘nói a’ lạnh nhạt của Tiết Nhu, Thúy Bình hít một hơi nói: “Là vì đại tiểu thư muốn giá họa cho tam tiểu thư.”
Hiện đến lượt Trương Thiên Hồng phát hỏa, tiện nhân này cư nhiên ăn nói linh tinh như vậy. Nàng trừng Lý ma ma một mắt rồi tiến lên tát