CHƯƠNG 34: LẠI BỊ NHẬN NHẦM
Tác giả: Luna Huang
Trương Niên hoàn toàn nghe hiểu được ý nghĩa xâu xa trong câu nói của Tiết Nhu, thế nhưng hắn cũng không chút lưu tâm mà mở miệng, nói ra được sở thích chung của cả hai: “Ta còn nhớ rõ, tam biểu muội cực kỳ thích phối sức, vì vậy muốn đến thỉnh giáo tam biểu muội.”
Lời còn chưa rơi hết, đã thấy hắn từ tay áo không rộng không hẹp của mình lấy ra một hộp gấm hồng sắc cực bắt mắt. Mở ra, lại đưa đến trong đường nhìn của Tiết Nhu, như thể muốn để nàng nhìn cho rõ hơn.
Bên trong hộp gấm chính là một cây trâm bằng gỗ, bên trên còn có đóa trà hoa bằng ngọc trong suốt đạm tử lam. Dưới đóa hoa còn có vô số lá xanh cũng bằng ngọc trong suốt, kéo theo ba dây lưu tô bằng hạt nhỏ li ti vô cùng thanh thoát.
“Cây trâm này có tên là Thuần Tử, ta muốn dùng làm lễ vật trong hôn lễ của đại biểu ca, không biết biểu muội cảm thấy thế nào?”
Trương Niên nói rất đúng, Tiết Nhu cũng như những nữ nhân khác cực kỳ yêu thích phối sức, lại còn từng gả vào Bình An bá phủ, vì vậy đối với phối sức trong phủ này khó có người hơn được nàng. Thế nhưng đây là chuyện của đời trước, hiện tại Trương Niên đột nhiên chạy đến hỏi một thứ nữ không được sủng như nàng, quả thực rất khả nghi.
“Biểu ca nói đùa, là nữ nhân người nào không thích phối sức a. Bất quá nói đến am hiểu, biểu ca nên tìm biểu tỷ, hoặc đại tỷ, mẫu thân mới đúng a. A Nhu còn chưa từng nhìn qua đồ tốt làm sao có thể giúp huynh được.”
Lời nói của Tiết Nhu để đôi mày của Trương Niên bất giác động, một chút kinh ngạc thoát khỏi mắt hắn rồi lại rất nhanh thu trở về. Lúc nghe hạ nhân miêu tả cây trâm kia, hắn vốn nghĩ đó là do Chung Hạng Siêu tặng cho Tiết Nhu a. Bởi trong tưởng tượng của hắn, cây trâm đó rất thanh thoát, tên gọi cũng mỹ miều lộ được hết vẻ đẹp của trâm, một quan viên nhỏ bé như Tiết Triệt làm sao đủ mua, lại còn mua cho cả bốn nữ nhi a.
Trương Niên vờ đỡ trán cười, như là bản thân hồ đồ vậy, nói: “Là ta nghĩ không cẩn thận, còn mong tam biểu muội lượng thứ. Bất quá, ta cũng muốn nghe nhận xét của tam biểu muội, có được không?”
Tiết Nhu khẽ gật đầu, nàng nhìn qua trâm rồi nhíu mày như là suy nghĩ gì đó, cuối cùng bật thanh nói: “Nhìn rất đẹp, ngoài từ này ra A Nhu thực sự không biết dùng từ nào để hình dung nữa. Thế nhưng A Nhu tin chắc đại tẩu tương lai nhất định sẽ rất thích.” Nói xong, nàng ngu ngốc cười, bày hết vẻ hoàn khố như Tiết Tinh Vân.
Sau khi thu thập được những thông tin mình cần, Trương Niên cũng không tiếp tục lưu lại nữa, phản chính Tiết Nhu ngốc ngốc mới dễ lợi dụng, dễ lấy lòng. “Nghe tam biểu muội nói như vậy ta liền cảm thấy an tâm rồi, vậy không trở ngại tam biểu muội thưởng trà nữa, cáo từ.” Hắn đứng lên khách sáo một ít chữ liền xoay người rời đi.
Tiết Nhu đứng lên nói với theo bóng lưng của hắn, “Biểu ca thông thả, A Nhu không tiễn a.” Vừa nói, mông nàng cũng vừa chạm ghế, không hề có chút khách sáo nào.
Ai. . .làm người thật khổ ai, suốt ngày chỉ tính kế lẫn nhau, không phải lợi dụng người chính là bị người lợi dụng. Nếu sau này nàng chấp chưởng nhất định phải dẹp bỏ loại chướng khí này, sống bình yên thanh thản một chút a.
Hy vọng đại tẩu tương lai không phải loại tâm cơ, như vậy nàng cũng bớt đi một ít gánh nặng. Về phần nhị ca, nàng nhất định tìm một nữ nhân ngốc ngốc lại hung dữ chút, vừa quản lý hắn, vừa tiện cho nàng quản lý luôn nàng ta.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ngay khi Tiết Nhu đang nhập tâm nghĩ ngợi thì hai hạ nhân kia mang theo dáng vẻ mệt mỏi trở về hội báo. Một mắt nàng cũng không nhìn bọn họ, chỉ bảo mất thì thôi cũng không muốn tìm lại nữa, bảo bọn họ trở về chăm sóc Tiết Tinh Vân.
Ngồi thêm một lúc, bụng nàng bắt đầu sôi, để nàng đứng lên phủi phủi qua váy liền chậm rãi bước về Yên Hà trai.
Thanh Sơn đứng ngoài nguyệt môn, mang tâm trạng sốt sắn liên tục nhìn hai bên, rồi lại đi tới đi lui hệt như có chuyện gì khẩn cấp vậy. Khi xa xa thấy được Tiết Nhu, nàng vội vã chạy đến, từ trên xuống dưới nhìn Tiết Nhu một lần.
Sau khi phát hiện người bình an vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm, chấp hai tay trước ngực, “Tạ ơn bồ tát, tạ an di nương phù hộ tiểu thư bình an vô sự a.” Lúc nãy có nghe Thu Thủy kể lại nên nàng cũng biết tiểu thư an toàn, thế nhưng tiểu thư còn chưa trở về nàng không thể nào an tâm cho được.
Tiết Nhu đưa tay véo gò má ửng hồng vì đứng ngoài trời se lạnh của Thanh Sơn, xúc cảm lạnh lẽo truyền xuyên qua vải của ống tay áo để nàng đoán được nàng ta đứng ngoài này có bao lâu rồi. “Tiểu thư nhà ngươi đương nhiên là không sao rồi, trái lại, nếu ngươi còn đứng ở ngoài này nữa nhất định người có chuyện là ngươi nha.”
Thanh Sơn ôm gò má, nhăn mặt khẽ hô: “Đau. . .đau, tiểu thư, người mau buông tay a.” Mỗi lần triệu tập hết đám chủ tử là y như rằng người xảy ra chuyện không may là tiểu thư a, nàng chỉ là lo lắng thôi mà, thế cũng bị véo mặt a, thật là bất công.
Tiết Nhu cười khánh khách buông tay, khẽ giọng kể lại chuyện cây trâm, sau đó còn bảo là chơi đùa hạ nhân một chút để Thanh Sơn thay mình giữ bí mật. Nàng đương nhiên không để Thanh Sơn biết chuyện mình làm rồi, nàng ta đã từng vì nàng mà bỏ lỡ không ít thứ, nàng không thể tiếp tục liên lụy nàng ta nữa.
Thanh Sơn nghe vậy liền đáp ứng, sau lại nói: “Người không biết thôi, lúc nãy đại thiếu gia hùng hùng hổ hổ mang người xông vào Yên Hà trai, nô tỳ lo sợ lại xảy ra chuyện gì a. Suýt chút nữa là bỏ hết tất cả mọi chuyện mà chạy đi tìm người rồi.”
Tiế Nhu chỉ trán nàng ta một cái, nhíu mày không vui nói, “Nhiệm vụ của ngươi lúc đó chính là canh giữ Yên Hà trai, nếu lúc nãy ngươi rời đi, vậy ta nhất định sẽ xảy ra chuyện a. Sau này, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, đều phải nhớ kỹ nhiệm vụ ta giao cho ngươi, có nhớ chưa?”
Lúc nãy nàng cố ý mang Thu Thủy đi rồi lưu Thanh Sơn ở lại không phải vì không xem trọng Thanh Sơn, mà là chính vì xem trọng nên mới lưu lại. Nếu người ở lại là Thu Thủy, sợ nếu chuyện có sơ xót, nghiên mực kia nhất định xuất hiện trong Yên Hà trai, nói chính xác hơn chính là từ phòng của nàng rồi.
“Sẽ không có nghiêm trọng như vậy chứ?” Thanh Sơn ôm trán, thấp giọng nghi vấn câu nói của Tiết Nhu. Yên Hà trai là nơi nào a, nào có ai sẽ đến, cho dù có