CHƯƠNG 40: THƯƠNG LƯỢNG AN BÀI
Tác giả: Luna Huang
Sau khi âm thanh cửa khép lại vang lên, Tiết Nhu có chút run thanh thấp giọng nói: “Vậy qua đêm hôm nay, ngươi để các nàng ngủ cùng ta được không?”
“Làm sao được a!!! Nàng đã đã gả cho ta làm sao có thể không ngủ cùng ta được. Lại nói, thân phận của nàng làm sao có thể ngủ với hạ nhân.” Chung Hạng Siêu nhíu mày không vui khi nàng vẫn còn giữ ý định ngủ cùng nha hoàn, bất quá hắn sẽ sớm để ý nghĩ kia của nàng tiêu thất.
“Họ không phải hạ nhân.” Tiết Nhu rất không vui khi nghe có người hạ thấp Thu Thủy Thanh Sơn, bởi ngoại trừ bọn họ ra, không còn ai trong Tiết phủ xem trọng nàng nữa. Và từ lúc di nương cùng nhũ mẫu mất, họ liền chính là người thân nhất trong cuộc đời này của nàng.
“Được được được, không phải thì không phải đều nghe Nhu nhi.” Chung Hạng Siêu giơ hai tay lên đầu hàng mà đáp ứng nàng. Có lẽ nàng cũng như hắn, xem đám người Dong Điều bọn họ chính là bằng hữu, vậy thì tùy nàng đi.
Thấy hắn thỏa thuận Tiết Nhu mới hạ đạo hỏa khí trong lòng xuống, ánh mắt không rời chiếc giường, hiện nàng đã rất mệt mỏi rồi. Nãy giờ chật vật tháo đám dây thừng trên người để nàng khá mất sức, tuy bụng đói nhưng vẫn muốn ngủ hơn.
Chỉ là Chung Hạng Siêu cứ ngồi trên giường không đi, nàng phải làm sao mới có thể ngủ a. Nàng nhanh chóng nhìn xung quanh tìm một chỗ có thể ngủ, bởi nếu nhân phẩm của hắn tốt đến đâu đi nữa, giường có to đến đâu đi nữa, hắn mà nằm xuống phỏng chừng chiếm hơn phân nửa cái giường rồi, hỏi làm sao nàng ngủ đây.
Cuối cùng phát hiện được chiếc ghế quý phi được lót nhuyễn nệm trông rất sang trọng cùng ấm áp, nàng vội chạy đến đó ngồi xuống nói, “Sau này ta ngủ ở đây, giường nhường ngươi.”
Thiết nghĩ hắn cùng Tiết Tinh Vân đều là hoàn khố vậy nàng chịu khó một chút ngủ giường nhỏ nhường hắn vậy. Tuy nằm một mình rất đáng sợ thế nhưng nàng sẽ cố gắng thích nghi, chờ sau này từ từ thuyết phục hắn để Thu Thủy, Thanh Sơn vào phòng ngủ cùng mình cũng được.
Chung Hạng Siêu chép miệng lắc đầu nhìn Tiết Nhu ở cách đó không xa, hắn không phản đối nhưng lời nói chính là không để nàng toại nguyện, “Ta thì không sao, thế nhưng chút nữa mẫu thân sẽ phái người qua đây thăm dò, nàng ngủ nơi đó nhất định sẽ bị phát hiện, vậy kết quả cũng đâu có khác gì đâu.”
Tiết Nhu lại không đồng ý với câu nói của Chung Hạng Siêu, nàng bĩu môi phản bác, mắt cũng không quên nhìn ra phía cánh cửa đóng chặt kia, “Cửa đóng chặt như vậy, làm sao có thể nhìn thấy được.”
Chung Hạng Siêu thở dài một tiếng, nhìn nàng như thể nhìn một tiểu hài tử chưa rành thế sự vậy, “Đúng là không thể thấy thế nhưng có thể nghe a.”
Tiết Nhu chớp chớp mắt rất tò mò nhìn hắn, “Nghe cái gì?” Người ta ngủ có gì hay để nghe???
Hắn vẫy vẫy tay bảo nàng đến chỗ mình, “Nàng đến đây ta nói nàng biết đêm hoa chúc của phu thê sẽ nghe được những âm thanh gì.” Quả thực nàng thiên chân đến độ không thể thiên chân hơn được nữa a, thú một thê tử như thế cũng rất thú vị nha.
“Như vậy không nói được sao?” Tiết Nhu đương nhiên không đáp ứng rồi, nàng biết đến đó ai biết hắn có làm gì nàng hay không.
Nhìn thái độ cảnh giác đó của nàng để Chung Hạng Siêu âm thầm bật cười, kỳ thực, lúc này cũng đã thành thê tử của hắn, nếu thực sự hắn muốn làm gì nàng cũng chạy không thoát. Nàng có thể không cần đáng yêu chọc cười người khác như thế có được hay không.
“Không đến đây nằm làm sao giống phu thê, vậy ta sẽ không chứng minh được đâu.”
Tiết Nhu bán tín bán nghi bước đến giường, xét thấy nãy giờ hắn cũng không có hành động gì vượt quá cấp bậc lễ nghĩa với nàng, vì vậy nàng quyết định bước qua đó. Nếu hắn thực sự muốn phi lễ nàng, muốn nàng sinh hài tử cho hắn vậy nàng nhất định cầm hài lên đánh chết hắn.
Thấy Tiết Nhu ngoan ngoãn bước qua, Chung Hạng Siêu hài lòng cười, hắn lách thân thể to béo của mình sang một bên, vỗ vỗ bên trong giường, “Cởi y phục nằm xuống đi, ta nhường nàng nằm bên trong, hành vi rất đại trượng phu nha.”
Hắn từng nghĩ bản thân nhân nhất định sẽ khác với đám nam nhân trong thiên hạ, khác với phụ thân, nhất định không để thê tử của mình chịu ủy khuất như mẫu thân. Vì vậy, đây chính là lúc hắn để ý nghĩ của mình trở thành hiện thực.
Cái chân còn một bước nữa là bước đến giường của Tiết Nhu lập tức thu hồi, không những thế mà còn nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, hai tay ôm chặt lấy vạt áo trước ngực, “Ngươi. . .ngươi lại có ý đồ xấu xa gì?”
“Nhu nhi của ta a, ta là người bế nàng vào tân phòng, nếu lúc đó thực sự có ý đồ xấu xa với nàng vậy nàng còn nguyên vẹn như vậy không?” Ai. . .sao nàng vẫn cứ liên tục nghĩ xấu hắn như vậy a!!!
“Do. . .do lúc đó. . .ngươi. . .đúng rồi, do ngươi phải ra ngoài tiếp khách.” Tiết Nhu chừng chờ một lúc lâu mới có thể đưa ra lý do thích hợp nhất.
Chung Hạng Siêu ôm bụng bật cười thật sảng khoái, sau đó mới nhìn nàng, âm thanh có pha thêm chút háo sắc nói: “Nàng nghĩ xem nếu lúc đó vi phu muốn nàng, vậy sẽ có người ngăn cản không?” Hắn không tin trước khi bị gả sang đây nàng không nghe được tin đồn về hắn.
Bên ngoài mọi người đều đồn, Chung Hạng Siêu gây ác ở bên ngoài không người dám làm gì, hoàng thất cũng che mắt xem như không thấy vì Chung Lâm nắm đại quyền hoàng đế cũng kiêng kỵ ba phần. Chỉ là không người biết, mỗi lần gây ra chuyện hắn đều bị gia pháp hầu hạ, mà Chung Hạng Sâm cùng Đàm thị lại cực lực đè ép vì vậy chuyện đó không bị đồn ra ngoài.
Tiết Nhu bị lời nói của hắn làm cho mất kiên định, nàng nhìn hắn lại nhìn nhìn giường, cuối cùng nhìn ra ngoài cửa. Môi nàng mím chặt chặt cố gắng duy trì sự kiên định của mình bằng cách do dự.
“Mau đến đây đi, thiết nghĩ người cũng sắp đến rồi a.” Chung Hạng Siêu chỉ chỉ cửa rồi lại bồi thêm một câu: “Bảo nàng cởi y phục là sợ nàng ngủ không thoải mái mà thôi. Nàng nghĩ xem, đây là Chung gia, là phòng của ta, ta muốn làm gì liền là làm thứ đó còn cần trưng cầu ý kiến nàng sao?”
Tiết Nhu vừa nghĩ đến số tiền khổng lồ cùng cuộc đời nha hoàn sau đó liền rùng mình rồi, nàng không nói gì nữa liền vội vã bước đến cởi hài xong trèo lên giường. Sau khi nhích người sát vào trong, nàng lấy chiếc chăn đỏ được thêu đôi uyên ương hí thủy cực tinh xảo kia che kín thân mình, cuối cùng thấy được y phục bị nàng cởi bỏ đặt trên giường.
Chung Hạng Siêu thấy nàng nghe lời như vậy trong lòng thầm thở phào một hơi, đây cũng không phải hắn lừa nàng, mà thực sự mẫu thân sẽ phái người đến kiểm tra. Vì vậy hắn cầm y phục của nàng ném xuống đất, sau đó cũng rút y phục của mình ra ném xuống.
Hắn ngồi trở về giường, đưa tay kéo rèm xuống rồi nằm nghiên người, thấp giọng nói với nàng: “Mau nằm xuống ta nói nàng nghe.”
Tiết Nhu ngoan ngoãn ôm chăn nằm xuống, gương mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng không dám đối diện hắn mà hơi cúi. Đây là lần đầu tiên nàng ngủ cùng phòng cùng giường với một nam nhân xa lạ, bảo nàng không xấu hổ đó chính là giả.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Chung Hạng Siêu không nói gì, xếp tay ngay ngắn đặt trên bụng, chỉ nhằm mắt lại sau đó. . .ngáy thật to.
Tiết Nhu giận đến khóe môi giần giật, mạnh ngẩng đầu nhìn nửa gương mặt phì nộm xấu xí hơn cả heo của người bên gối, tay nàng nắm