CHƯƠNG 7: NÁO NHIỆT LIÊN TỤC
Tác giả: Luna Huang
“Mẫu thân cũng biết lần trước ta vừa bệnh khỏi, bạc đều phải tiêu vào trong việc tẩm bổ rồi.” Tiết Nhu thưởng thức đôi ngọc thủ thon dài xinh đẹp nhưng lòng bàn tay lại thô ráp chai sạn của mình.
Đúng, nàng là một thiên kim cực ít lộ diện, thế nhưng không phải loại thiên kim được nuôi dưỡng trong khuê phòng. Di nương nói, lúc nhỏ phụ thân bế nàng chọn đồ, bao nhiêu thứ tốt đẹp nàng không chọn, cứ phải vươn tay chộp tới chuôi bội kiếm phụ thân đeo ở thắt lưng.
Sợ nàng sau này như nam nhân gả không ra được cửa, nên dùng chữ nhu để đặt tên cho nàng. Mà phụ thân yêu thương di nương, do đó cũng yêu thương nàng cùng ca ca. Nàng càng lớn càng hoạt bát hiếu động, nữ hồng không thấy đâu chỉ thấy thích cầm nhánh cây học đòi múa kiếm, cầm đao chẻ củi học phụ thân luyện công.
Sau này, chỉ có mỗi đại thiếu gia Tiết phủ, Tiết Vân Lãng là theo phụ thân học võ nghệ, do đó nàng càng được phụ thân yêu thương hơn. Chỉ là sau này di nương mất, phụ thân phiền chán càng ít hồi phủ, Trương Thiên Hồng chính thức hoàn toàn chấp chưởng, một tay che trời, nàng không phục nàng ta, mỗi ngày phiền nháo khiến quan hệ phụ nữ dần dần rạn nứt.
Nghĩ lại cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, tự mình đẩy mình vào bế tắt. Môi nàng cong lên một nụ cười tự giễu thê lương.
Nhãn quang của Trương Thiên Hồng rõ ràng tối lại trong nháy mắt, tay chậm rãi nắm chặt, móng tay dài nhọn chậm rãi đâm vào thịt mềm trong lòng bàn tay. Âm thanh của nàng vẫn hạ thấp thế nhưng khẩu ngữ lại có chút bén nhọn, lộ vẻ chất vấn hỏi: “Trong dược phòng vẫn còn không ít dược bổ, nào cần lãng phí bạc đi mua, lại còn bán cả trang sức, ngươi đây là không thành thật với ta sao?”
“A Nhu nào dám.” Thái độ nói chuyện của Tiết Nhu vẫn rất mềm nhẹ nhưng lại mang theo chút vị đạo khiêu khích để Trương Thiên Hồng khó mà bình tĩnh được, “Mẫu thân không ở trong phủ, A Nhu nào dám tùy tiện dùng thứ gì. Bất quá ngươi cũng trở về rồi, vậy liền đưa bạc để A Nhu mua lại trang sức đi.”
Trương Thiên Hồng nghe xong lời này, tức đến độ rất muốn vỗ bàn đứng lên, chỉ vào mũi Tiết Nhu mắng. Vốn là đến xem kết quả khuyên nhủ của Tiết Tinh Vân, không nghĩ tới lại trở thành như thế này. Đương nhiên nàng cũng không muốn hiện tại xé rách da mặt như vậy, nàng vẫn còn phải nhờ vào Tiết Nhu để nữ nhi nàng có thể gả tốt một chút. Không phải nàng sợ mình động không được Chung Lâm cùng Đàm thị, thế nhưng nhìn thái độ lúc nãy của Chung Hạng Siêu, nhỡ như Tiết Nhu ở bên tai hắn thổi chút gió gì, vậy cho dù có gả hay không thì nàng vẫn không có trái cây ngon để ăn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Trương Thiên Hồng hòa hoãn lại không ít. Nhắm mắt lại hít thở lấy bình tĩnh, cuối cùng mở mắt ra nói: “Được rồi, chuyện này xem như đã qua, thế nhưng hy vọng không nên có lần sau. Sau này cần gì cứ đến tìm Lý ma ma là được.”
Tiết Nhu mỉm cười gật đầu, thế nhưng cũng không có đáp lại chữ nào. Với kinh nghiệm hai đời, trong đáy mắt của Trương Thiên Hồng nàng nhìn ra được lửa giận đang bị cố nén lại. Không nghĩ tới, nàng ta cũng có ngày này.
“Còn chuyện của Bình. . .”
Lời của Trương Thiên Hồng còn chưa dứt, Tiết Nhu ngửa đầu, đưa tay vỗ vỗ cái miệng mở to mà ngáp rất lớn tiếng để sắc mặt của Trương Thiên Hồng thoáng cái đổi sắc. Nàng ngáp xong bày ra bộ dáng uể oải nói: “Nếu chuyện cũng đã xong vậy A Nhu buồn ngủ rồi, thỉnh mẫu thân người dời bước.”
Nói xong cũng không quản Trương Thiên Hồng có ý tứ đi hay không mà bước đến bên giường, rất tự nhiên cởi hài, bày bộ dáng thực sự là sắp ngủ.
Thấy thái độ đuổi người không nể mặt của Tiết Nhu, Trương Thiên Hồng rất muốn bạo phát, thế nhưng vì tương lai của bản thân cùng nữ nhi, nàng nhẫn. Đứng dậy, trước khi đi nàng nói với Tiết Nhu, “Hôn sự này phụ thân ngươi cũng sẽ rất lưu ý, đừng hy vọng hắn sẽ vì một thứ nữ thanh danh bại hoại như ngươi mà từ chối lời đề nghị của bá phủ.”
Mắt thấy Trương Thiên Hồng đi xa, Thu Thủy Thanh Sơn đồng loạt chạy vào chỉ thấy Tiết Nhu ngồi trên giường cười lạnh để các nàng bất giác rùng mình. Thu Thủy là người đầu tiên chạy đến bên giường hỏi: “Tiểu thư, phu nhân có làm khó người không?”
Tiết Nhu nâng tay không để bất kỳ một ai nói, mà nàng cũng không trả lời câu hỏi kia, “Tối rồi, các ngươi trở về ngủ đi.”
Âm thanh nhàn nhạt lại hàm chứa ý không cho từ chối để hai nha hoàn nhìn nhau một mắt rồi lui ra ngoài.
Tiết Như ngồi đó ngẫm nghĩ một lúc lại mang ngân phiếu ra nhìn. Cuối cùng nàng cất kỹ rồi bước ra phòng bếp nhỏ trong viện, cầm lấy một cây đũa.
Thân nương từng dạy nàng cùng ca ca, một cây đũa sẽ dễ dàng bị người bẻ sẽ gãy, hai cây đũa người bẻ lại dùng sức nhiều hơn, ba cây đũa sẽ khó khăn hơn, bốn cây, năm cây. . .một bó thì khó có người bẻ nhất.
Tiết Nhu cầm một cây đũa lên, hai tay dùng sức, rắc một tiếng, đũa gãy đoạn. Nàng cầm hai cây lên, lại dùng sức mà bẻ. Lại cầm ba cây lên, bẻ không được nữa, nàng cầm một bó lấy dao chặt thịt thật to, đặt đũa lên thớt, bổ dao xuống.
Đũa gãy, các đoạn rơi lả tả xuống mặt đất tạo nên âm hưởng không đồng nhất như một đoạn nhạc thê lương. Cuối cùng nàng châm lửa trong lò, cho hết đũa vào lò đốt cháy rụi.
Môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh, lẩm bẩm: “Di nương, người đã thấy chưa, tay bẻ không được thì mượn lực, thậm chí một mồi lửa cũng có thể thiêu rụi, người bảo ta phải làm thế nào để kéo được một ca ca như vậy bên người đây.”
Sau đó trong đêm an tĩnh chỉ nghe được âm thanh thiêu đốt lách tách nho nhỏ phát ra từ trong lò cùng với tiếng cười khẽ cô quạnh của Tiết Nhu vang ra từ phòng bếp.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau, Yên Hà trai lại có khách nhân ghé thăm vào buổi sớm. Mà khách nhân này không phải người xa lạ, chính là tứ tiểu thư Tiết Văn. Thu Thủy ở ngoài lương đinh châm trà rót nước, làm đủ mọi trò lấy lòng để được thưởng. Thanh Sơn lại đứng ở trước cửa phòng Tiết Nhu, đến động cũng không động, hoàn toàn không có ý tứ muốn vào trong thông báo.
Tiết Văn chờ