CHƯƠNG 9: GẶP LẠI XÍCH DIỄM
Tác giả: Luna Huang
Đi ra một đoạn xa, Thanh Sơn bức xúc hừ một tiếng thật to: “Đám người này thật quá đáng, công khai lợi dụng người như vậy.”
“Thế cho nên ta rất cần có núi lớn để tựa, mà trước mắt cũng chỉ có nhị ca cùng phụ thân mà thôi.” Tiết Nhu chậm rãi thả bước, biểu tình trên mặt quy về thất lạc. Không nghĩ tới tình thân cũng có thể dùng để lợi dụng làm bậc thang để mình trèo cao. Nên mới nói Chung Hạng Siêu thích giả hoàn khố tử, không muốn vào quan trường cũng là có nguyên do.
Thở dài một hơi, tay nàng mân mê một chiếc là xanh đang chuyển vàng trên nhánh cây bên cạnh. Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền xuống âm thanh là lạ lại rất quen tai.
“Người xấu, người xấu!!!”
Đôi chủ tớ đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con chim anh vũ hồng sắc xinh đẹp bay lượn trên đỉnh đầu của nàng. Ánh mắt to tròn của nó nhìn xuống, luôn mồm hô ‘người xấu, người xấu’ lại chẳng biết nó đang mắng người nào.
Thanh Sơn nhìn không được cúi người nhặt nhánh cây lên ném nó: “Ngươi mới người xấu.” Đột nhiên ở đâu bay lại một con anh vũ xấu miệng như thế?
Tiết Nhu nhìn thấy liền mỉm cười, ánh mắt rưng rưng không rời khỏi con anh vũ kia. Nàng biết nó, nó là sủng vật của Chung Hạng Siêu, mà lại đối với Lạc Bích Nhu cực kỳ nhìn không thuận mắt, cũng không biết vì sao nó không thích nàng ta. Lần đầu gặp mặt, nó cũng mắng nàng như vậy, lúc đó nàng rất tức giận, sau này đến cuối cùng nó cùng Thanh Sơn luôn bồi ở bên nàng.
Còn nhớ rõ, lúc nàng đã trở thành một phế nhân, chỉ có thể nằm trên giường hoặc ngồi trên ghế. Mỗi lần Chung Hạng Siêu đến gặp nàng, nó đều mắng hắn là ‘đồ phản bội’. Vì vậy lúc này đây nàng không trách nó nhận nhầm người.
Anh vũ liên tục bay lượn né tránh cành cây Thanh Sơn ném lên, miệng cũng không quên mắng người. Nó lại không bay đi nơi khác, chỉ cứ bay lòng vòng trên đỉnh đầu của nàng, cũng không hề có ý đáp xuống.
Tiết Nhu kéo tay Thanh Sơn, nhẹ nhàng nói: “Nó không có ác ý với chúng ta, có lẽ chỉ tiện miệng bị người dạy hư thôi.” Môi vẫn là nụ cười thủy chung bất biến của những ngày trước.
“Tiểu thư!!!” Thanh Sơn nhìn thấy nụ cười vui vẻ đã lâu không xuất hiện trên mặt tiểu thư nhà mình, nhất thời cũng ngây người. Nàng đưa mắt nhìn lại con chim anh vũ trên đỉnh đầu một mắt, cuối cùng hạ cánh tay đang cầm nhánh cây xuống, thả xuống đất.
“Ngươi đi lấy chút ớt qua đây.” Tiết Nhu phân phó Thanh Sơn xong, nàng vươn ngón tay trỏ ra, nâng lên hướng chim anh vũ nói: “Xích Diễm, đến đây.” Đây là thói quen của nàng ở đời trước, vì vậy lúc này cũng không có cố kỵ càng không nghĩ đến vì sao Xích Diễm lại xuất hiện ở nơi này.
Xích Diễm nhìn nhìn Tiết Nhu vài lần, rồi lại nhìn ngón tay của nàng. Cuối cùng quyết định đậu ở cành cây cao gấp đôi nàng mà nhìn xuống. Đôi mắt to chớp chớp vài cái đánh giá xem vì sao người trước mắt lại khác người trong trí nhớ của nó như vậy.
Nhìn Xích Diễm một thân đỏ rực như lửa, ánh mắt của Tiết Nhu càng nhu hòa hơn. Tay nàng không hạ, vẫn kiên trì đưa về phía nó, đợi nó đậu xuống tay mình: “Xích Diễm không nhận ra ta rồi sao? Cũng đúng thôi, đã lâu như vậy rồi cơ mà.” Nàng cũng không nhớ rõ nàng tốn bao nhiêu thời gian mới có thể trọng sinh nữa.
Thanh Sơn từ trù phòng chạy về, tay còn cầm vài trái ớt khô, “Tiểu thư, ớt tới.”
Tiết Nhu tiếp nhận, đưa cho Xích Diễm, “Đồ ăn ngon tới, ngươi còn không xuống đây ăn?”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Xích Diễm lập tức xà xuống, đậu trên bả vai phải của Tiết Nhu, như thể nó nhận ra được điểm khác nhau giữa hai người có cùng một dung mạo. Cái mỏ cong nhọn của nó chậm rãi mổ ớt lên tay Tiết Nhu, không hề có chút kiêng kỵ nào.
Tiết Nhu khẽ cười, dùng ngón tay muốn vuốt ve cái đầu nhỏ của nó thì nó lại bay sang bên vai trái của nàng. Đây để nàng biết rõ, nó không muốn cho người lạ chạm vào mình.
Thanh Sơn bĩu môi đầy bài xích nhìn Xích Diễm nói: “Tiểu thư cho ngươi ăn ngươi còn bày giá cao như vậy. Đổi lại là ta, ngươi lập tức sẽ thành một món tiềm thơm ngon.”
Xích Diễm ngừng ăn, mắng: “Vô nhân tính, vô nhân tính.”
Tiết Nhu bật cười khanh khách bất đắc dĩ làm người hòa giải: “Được rồi, Xích Diễm lần đầu đến đây không nên dọa nó.” Gương mặt gầy gò sau bệnh của nàng thêm một thân bạch sắc nhợt nhạt không thể nào so được với sự kiều diễm của Xích Diễm, lúc này đây liền xuất hiện hình bóng đối lập giữa hoa viên.
“Nga, tiểu thư, nhanh như vậy ngươi đặt được tên cho nó rồi sao?” Mắt của Thanh Sơn nhất thời phát sáng, Xích Diễm, một cái tên thật kiêu ngạo lại cực hợp với con anh vũ này.
Nụ cười trên môi của Tiết Nhu lập tức biến mất không dấu vết. Xích Diễm là tên của con anh vũ này, là do Chung Hạng Siêu đặt. Thế nên lúc này, nàng không có đáp trả Thanh Sơn, mà ưu buồn nhìn Xích Diễm: “Đây là lần cuối ta cho ngươi ăn, ngày sau không được đến chỗ ta nữa.”
Đây xem như nàng cảm tạ nó bồi bên cạnh nàng vào những lúc nàng thất vọng nhất, thương tâm nhất, bất lực nhất, thế nhưng nó không thuộc về nàng, nàng cũng không muốn gặp lại nó nữa. Nàng vốn không muốn nhớ đến nó là sủng vật của Chung Hạng Siêu, muốn đối tốt với nó, thế nhưng lại sợ hắn lợi dụng nó gạt nàng, vì vậy, tốt nhất không nên có bất kỳ quan hệ gì nữa.
Xích Diễm không đáp trả, chỉ chuyên tâm mổ trái ớt nhỏ đỏ tươi như máu. Chiếc cánh đỏ đỏ xanh xanh được nó xếp gọn sát người, lông đuôi dài đỏ, đôi mắt tinh anh, nhìn tất cả những thứ này, ai dám nói nó là sủng vật của một tên bàn trư như Chung Hạng Siêu đây.
Thanh Sơn không hiểu, nghiên đầu hỏi: “Vì sao nga, chẳng phải tiểu thư rất thích nó sao, vì sao không giữ nó lại nuôi dưỡng?” Lúc nãy chẳng phải tiểu thư còn cười rất vui vẻ sao, sao giờ lại như vậy nữa rồi.
“Nó không thuộc về chúng ta.” Tiết Nhu chỉ nói ra một câu như vậy, rồi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Xích Diễm ăn. Đợi nó ăn xong nàng mới luyến tiếc thả nó đi, mắt nhìn theo đến khi thân ảnh đỏ rực của nó biến mất nàng mới tu hồi tầm nhìn trở về viện.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sau khi ăn nó uống say, Xích Diễm không lời từ biệt cất cánh bay đi. Phương hướng nó bay cũng không có xa lạ, mà là trở về Bình An bá phủ, đáp lên ngón tay to mập mạp của Chung Hạng Siêu trong nhà thủy tạ trên hồ to của hoa viên.
“Thế nào? Đã gặp nàng chưa?”
Chung Hạng Siêu nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Xích Diễm, ánh mắt mang tiếu ý nhìn nó, đợi nó đáp trả.
Chỉ thấy nó gật đầu vài cái, lại đem đầu giấu vào trong cánh, mổ mổ.
Chung Hạng Siêu lại hỏi: “Nàng cho ngươi cái gì?” Mỗi lần Tiết Nhu gặp Xích Diễm đều sẽ cho nó ăn. Bởi nàng cùng nó thân nhau cũng vì nàng kiên nhẫn lấy thức ăn dụ nó.
“Ăn ngon, ăn ngon.” Xích Diễm như vào được chủ đề, lập tức đáp trả.
Chung Hạng Siêu gật đầu cười, xem ra nàng vẫn không quên Xích Diễm, vẫn không vì hắn mà bài xích nó. “Nàng có nói gì không?” Đôi mắt của hắn phóng ra xa, nhìn phương hướng của Tiết gia, như thể thực sự thấy được Tiết Nhu xuất hiện trước mắt của mình.
“Không được đến nữa.” Xích Diễm như thực đáp trả.
Lòng của Chung Hạng Siêu vừa thư giãn nay lại tiếp tục nặng nề, “Không được, nhất định ngươi phải đến đó. Ngươi phải giúp ta lấy được lòng nàng, nếu không đừng hòng ta cho ngươi ăn.”
“Phản đối ngược đãi, phản đối ngược đãi.”
Mặc kệ Xích Diễm là biểu tình thế nào, Chung Hạng Siêu dùng tay còn lại đỡ trán lắc đầu cười khổ. Hiện nay hắn lấy lòng thê tử còn phải nhờ một con sủng vật nhỏ, đây khác nào nói hắn đến một con chim cũng không bằng đâu.
Hắn ngồi ở bàn đá trên nhà thủy tạ, đặt Xích Diễm lên giá bút trước mặt rồi thẫn thờ rất lâu. Hắn đang nghĩ phải làm cách nào mới