Tô Giáng Thần ra hiệu bằng mắt với Trân Châu, Trân Châu dẫn người lui xuống.
"Nương, con lại nằm mơ một giấc mộng ." Tô Giáng Thần thấp giọng nói.
Toàn thân Tống thị run lên, quay đầu nhìn chằm chằm vào nữ nhi nói: "Trong mộng nói gì ?"
Tô Giáng Thần nhớ tới đệ đệ bị chết non kiếp trước , nói với Tống thị: "Mệnh của nương có con trai."
Tống thị nghe vậy, vui mừng quá đỗi, nắm chặt lấy vai của nữ nhi nói: "Con nói là thật sự sao?"
Tô Giáng Thần chịu đau, gật đầu nói: "Mệnh của nương là mệnh có con trai, con ở trong mộng còn nhìn thấy đứa bé trai kia. Bất quá, nương, ngươi phải đề phòng những người khác muốn hại hắn, trong mộng bà cố ngoại nói, có người muốn hại hắn."
Tống thị buông tay ra, trong mắt lóe lên một tia lệ quang, "Ai dám hại con ta, chính là cùng ta bất cộng đái thiên.(* không cùng một bầu trời )"
Tô Giáng Thần khẽ nhếch khóe miệng, bất cộng đái thiên, đúng, nàng cùng với Tống phủ, cùng với Triệu Uyển Uyển, chính là thù không đợi trời chung, mặc kệ thời gian đã trôi qua như thế nào, cừu hận này, nàng sẽ trọn đời ghi nhớ.
Tống thị lại nói với nữ nhi : "Con ở trong giấc mộng, bà cố ngoại còn nói gì nữa không?"
Tô Giáng Thần nhíu mày, sau đó có điểm sợ hãi nói: "Trong mộng còn có một lão thái thái và một tiểu cô nương, lão thái thái kia thực đáng sợ, bóp lấy cổ họng của đệ đệ , con cầu xin nàng đừng làm như vậy, nhưng nàng nói cái gì mà huyết mạch Tô gia không thể sống sót, bằng không, cháu gái nàng ta sẽ không chiếm được lợi ích gì, con thực sợ hãi, không biết nàng là ai? Nương, người nói còn có người nào sẽ gây hại đến đệ đệ không?"
Sắc mặt Tống thị trắng nhợt, một lão thái thái còn có một tiểu cô nương, đây không phải là chỉ Triệu lão thái thái và cháu gái bà ta sao?
Tống thị trầm mặc , nàng ngồi xuống nói: "Có lẽ là con nhớ lầm rồi ."
"Làm sao có thể? Nữ nhi thật sự nhớ rõ rành rành, sau lỗ tai của lão thái thái còn có một nốt ruồi đen." Tô Giáng Thần đối với lão thái thái ấn tượng quá sâu .
"Nữ nhi ở trong mộng, còn nhìn thấy lão thái thái kia còn tranh với nương thứ gì đó, nói cái gì mà sản nghiệp của Tô gia , nàng cũng có một phần, còn nói cái gì nàng phía trước đem sản nghiệp to lớn như vậy giao cho phụ thân, không có lý do gì không trả lại cho nàng, nhưng khi đó, nương lại nói với ta, sản nghiệp mà nàng mang đến căn bản không có nhiều như vậy,nhưng lão thái thái mang theo đám tộc nhân của mình buộc nương giao ra này sản nghiệp. Ta rất sợ hãi, tránh ở một bên nhìn, lại không thể giúp nổi nương." Tô Giáng Thần tự nói một mình , lại giống như là đang nói với Tống thị .
Sắc mặt của Tống thị càng thêm tái nhợt, nàng biết lão thái thái là mang theo cháu gái đến , vì tránh cho tộc nhân của Triệu thị đến tranh giành, nói không chừng thật sự sẽ...
Tô Giáng Thần biết lời nói của chính mình đã sinh ra ảnh hưởng, sau đó nói với Tống thị : "Nương, người kia rốt cuộc là ai, vì sao sẽ đến nhà chúng ta tranh thứ này thứ nọ, nàng chẳng những đoạt đi tài vật, còn đoạt đi sự yêu thương của phụ thân đối với ta , người nói người kia có phải hay không đến là để khắc mẹ con chúng ta ? Từ sau khi các nàng đến đây , phụ thân liền động một chút lại phát hỏa với nương, còn nói cái gì mà nương khắc chết tổ mẫu."
Đối với bà bà của nàng , Tống thị vân còn giữ một tia sợ hãi, vì thế nàng nói: "Con yên tâm, nương đều có chủ trương , sẽ không để cho những người đó đến tranh giành thứ gì của nữ nhỉ đâu!"
Tô Giáng Thần cũng biết đã đủ nên cũng không nói gì thêm nữa, tìm một cái cớ rời khỏi .
Một hồi đến sân, Tô Giáng Thần liền nặng nề vỗ xuống mặt bàn, Trân Châu hoảng sợ, đang êm đẹp , tiểu thư sao lại có thể đột nhiên tức giận chứ?
Tô Giáng Thần quét mắt về phía Trân Châu , sau đó nói: "Đi, đi đến trong phòng phu nhân hỏi thăm thử xem,con nha đầu mà lần trước phu nhân tốn năm mươi lượng bạc mua về , làm việc ở trước mặt phu nhân như thế nào ?"
Trân Châu vội vàng tuân mệng, sau đó liền rời khỏi phòng, tìm một vài đại nha hoàn trong phòng phu nhân nói chuyện.
"Tiểu thư, phòng bếp đưa hoa quế cao lại đây, tiểu thư có