Ba năm sau, một đạo sĩ đi ngang qua phế tích của Tống phủ , thấy phế tích Tống phủ âm khí nặng nề, liền bấm đốt tay tính toán, thầm nghĩ một tiếng: "Không tốt."
Ban đêm, trong thành dân chúng đều đang chìm trong mộng đẹp, chỉ có mỗi đạo sĩ kia vác một thanh kiềm cổ đi vào cửa Tống phủ , cất cao giọng nói: "Yêu nghiệt phương nào, dám nhiễu loạn thế gian luân hồi chi đạo?"
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy từng đợt âm phong cuồn cuộn nổi lên , lá khô ở trong gió xoay quanh , dần dần hình thành một cơn lốc xoáy, tấn công về hướng đạo sĩ, đạo sĩ không chút hoang mang, miệng nhanh niệm chú ngữ, chú ngữ vừa ra, liền biến thành một đạo linh phù, hướng về chỗ lốc xoáy bay đi. Hai bên chạm vào nhau, kích khởi một đạo hỏa hoa, ngay sau đó, một hồng y nữ tử tóc tai bù xù đứng ở cách đó không xa, giọng nàng căm hận nói: "Đạo trưởng, ta kính ngươi là người đắc đạo , không đành lòng gia hại, nhưng không có nghĩa là ta có thể tùy người xâm hại."
"Ngươi là yêu nghiệt phương nào, vì sao quanh quẩn ở trongTống phủ, thủy chung không chịu rời đi?" Đạo trưởng nhìn nữ tử trước mắt , không biết vì sao trong lòng nổi lên một tia thương hại, dùng linh hồn của chính mình làm kết giới, tạo nên một thế gian địa ngục như vậy , có thể thấy được người này khi sống nhất định có đại oan tình.
"Ông trời không có mắt, ta là thay trời hành đạo." Hồng y nữ tử oán hận nói: "Nếu không ai nguyện ý thay mẫu tử chúng ta kêu oan, như vậy, mẫu tử chúng ta phải chính mình đến thay bản thân minh oan kêu oan, đạo trưởng nếu thức thời, xin mau chóng rời đi."
"Hoang đường, ngươi cho là ngươi là ai, sao có thể lấy thay trời hành đạo?" Đạo trưởng nghe vậy, giận dữ, "Những kẻ chấp mê bất ngộ như ngươi, nên xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh."
Hồng y nữ tử nghe đạo sĩ nói như thế, liền biết đạo sĩ này là không chịu buông tha mẫu tử bọn họ , lòng hạ quyết tâm , đơn giản niệm lên chú ngữ độc ác nhất, chỉ thấy kia chú ngữ cùng nhau, chỉ thấy từ bốn phương tám hướng vọt tới một đám anh