Tống thị xử lý xong sự vụ hằng ngày , liền đi về sân viện của chính mình , nửa đường đụng phải Bích Thủy vội vàng đi lại.
"Làm sao vậy?" Tống thị mở miệng hỏi.
Bích Thủy phúc phúc thân mình, sau đó đến gần bên người Tống thị , kề sát tai Tống thị nói mấy câu, Tống thị nghe xong, sắc mặt trầm xuống hẳn , nha hoàn bên người thấy thế, vụng trộm nhìn qua vài lần.
Tống thị bước nhanh về sân viện của chính mình, Bích Thủy đi theo ở phía sau, còn các nha hoàn khác cũng như thường lệ đi theo phía sau.
Tiến vào sân, chỉ nhìn thấy hai bà tử đang đứng trong viện , hai bà tử kia vừa thấy Tống thị, lập tức tiến lên nịnh bợ nói: "Phu nhân, Lục di nương phân phó nô tỳ đến tặng phu nhân một ít đồ."
Một nha hoàn bên người Tống thị trách mắng: "Thứ đồ không kiến thức , phu nhân còn không chưa hỏi ngươi, ngươi lại khoa môi múa mép cái gì?"
Tống thị làm bộ không hờn giận nhìn về phía nha hoàn kia, tiếp theo, quay sang nói với hai bà tử : "Tâm ý của Lục di nương , ta đã biết . Nàng ta bây giờ đang mang thai, chính là thời điểm vất vả, cần gì phải để ý những lễ tiết này. Ngươi trở về nói với Lục di nương , nếu như thiếu cái gì , cứ việc hỏi phòng thu chi để lấy, phòng thu chi không có, cứ việc tìm quản gia đòi, nếu như quản gia cũng không có, cứ việc nói với ta nói. Chỉ cần ta có thể làm được , cũng tuyệt không chối từ."
"Phu nhân thật đúng là lòng dạ bồ tát." Hai bà tử nịnh nọt cười, ánh mắt trông mong nhìn Tống thị, Tống thị cười nhẹ, nói một từ: "Thưởng."
Nha hoàn bên người lập tức lấy ra một xâu tiền cho hai bà tử, hai bà tử hí hửng cầm tiền rời đi, hoàn toàn không hề nhìn thấy lãnh ý trong mắt Tống thị .
Bích Thủy đem những thứ Lục di nương đưa tới sửa sang lại một chút, sau đó bày ra trước mặt Tống thị , Tống thị thấy mấy thứ này tất cả đều là tổ yến, vây cá và đông trùng hạ thảo, linh tinh , lập tức cảm thấy tức nghẹn trong lòng, đây rõ ràng là khiêu khích chứ đâu phải là tặng lễ lấy lòng?
Vẫy vẫy tay, Tống thị coi như là đã xem