Ninh ma ma đứng dậy, giúp Tống thị rót thêm nước trà, sau đó nói: "Phu nhân, làm bất cứ chuyện gì, đều không cần quá nóng vội, nóng vội ăn không được đậu hủ nóng. Chúng ta có cả khối thời gian cùng các nàng chậm rãi đùa giỡn , đợi các nàng thất sủng, không có nơi để dựa vào, phu nhân muốn giày vò như thế nào, còn không phải giống như nhồi nắn một khối bột mì sao."
"Tiểu thư, thỉnh chậm một chút, phu nhân đang cùng ma ma nói chuyện ." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Bích Thủy , cũng đánh gãy cuộc trò chuyện của Tống thị và Ninh ma ma , Tống thị và Ninh ma ma liếc mắt nhìn nhau, Ninh ma ma thối lui về một bên lẳng lặng đứng.
Tô Giáng Thần xốc rèm cửa ,đi về phía Tống thị nói: "Nữ nhi đến thỉnh an nương đây."
"Con của ta, vì sao không ngủ thêm chút nữa?" Tống thị đứng dậy ôm nữ nhi, hôn lên hai má nữ nhi nói, "Nhìn khí sắc của con không tệ, hôm qua ngủ có quen không?"
Tô Giáng Thần ôm cổ Tống thị nói: "Uh, ngủ ngon lắm ạ, nương, còn người thì sao?"
Tống thị trên mặt ý cười càng đậm, "Con ngủ ngon, vậy là tốt rồi. Bích Thủy, còn không sớm chút bày đồ ăn sáng?"
Bên ngoài rèm cửa Bích Thủy ứng một tiếng, liền vội vã an bài tiểu nha hoàn đi bày đồ ăn sáng. Ninh ma ma tiến lên nói: "Phu nhân, nô tỳ còn có chuyện muốn đi trước , không thể hầu hạ phu nhân dùng đồ ăn sáng ."
"Ngươi đi đi." Tống thị nhìn Ninh ma ma nói: "Những lời ngươi nói , ta sẽ có tính toán."
Ninh ma ma mỉm cười, quỳ gối cáo lui .
Tô Giáng Thần cùng Tống thị dùng xong rồi đồ ăn sáng, thời điểm đang chuẩn bị đến hoa viên đi dạo , liền nghe được thanh âm của Tô Duệ .
Tô Giáng Thần đầu tiên là nghe được Tô Duệ nói: "Nha đầu là người phong nào, đang êm đẹp đứng ở cửa làm cái gì?"
Ngay sau đó là thanh âm của Phỉ Thúy : "Lão gia vạn phúc, nô tỳ là nha hoàn trong phòng tiểu thư , nô tỳ đã làm sai chuyện nên tiểu thư phạt