Nàng không khỏi ai oán kêu lên: "Lão gia nhẹ chút, lão gia nhẹ chút." Nhưng Tô Duệ nhìn thấy bộ dạng sở sở đáng thương kia của nàng ta, chẳng những không có nửa điểm thương tiếc, ngược lại càng kích thích sự tàn ngược ở chỗ sâu trong đáy lòng, hắn đem thân mình Phỉ Thúy lật lại , làm cho nàng đưa lưng về phía chính mình, sau đó lại đâm mạnh đi vào . Phỉ Thúy tuổi tác cũng không lớn, tư thế như vậy , làm cho nàng đau đớn gấp bội , chỉ có thể nắm chặt mép bồn tắm, chịu đựng đau đớn như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua người . Nước mắt theo khóe mắt không ngừng chảy xuống,nhưng nàng ta cũng chỉ có thể cắn chặt răng, không thể lại hô thành tiếng, bằng không, bên ngoài có biết bao nhiêu người sẽ nhìn nàng chê cười.
---
Đợi Tô Duệ cảm thấy mỹ mãn từ trong tịnh phòng đi ra, nhìn thấy Ninh ma ma đang đứng ở một bên chờ, hắn nói: "Phu nhân đâu?"
"Phu nhân ở trong phòng ngủ chờ lão gia." Ninh ma ma thật cẩn thận nói: "Lão gia, Phỉ Thúy nên an trí như thế nào?"
"Bất quá chỉ là một nha hoàn, làm sao phải cần an trí?" Tô Duệ bỗng nhiên nhớ tới lúc nàng ta hầu hạ vẻ mặt sở sở động lòng người , trong lòng nhưng lại dâng lên một tia thống khoái nói không nên lời , điều này mà ở trên người những nữ nhân khác không cảm nhận được , nàng ta càng thống khổ, hắn không biết sao, lại càng cảm thấy thoải mái. "Ngươi nói với phu nhân, về sau để cho nàng thỉnh thoảng hầu hạ ta, về phần cái gì danh phận không danh phận , nàng ta không xứng."
Lời này vừa nói ra, Ninh ma ma không khỏi có điểm giật mình, ý tứ này của lão gia , chẳng phải là nói, Phỉ Thúy đến một nha hoàn thông phòng cũng tranh không được, nếu như mang thai, chỉ sợ... Có đứa nhỏ, sinh ra đứa nhỏ, vẫn bị đương gia chủ tử đem bán , kia cũng không ít. Trách không được mấy năm nay,số nha hoàn bị lão gia sờ