Tử Ngọc nghĩ lướt qua một lượt, tiếp theo đáp: "Những đại nha hoàn và những bà tử có mặt mũi không dễ kết giao, các nàng rất phòng bị nô tỳ , một chút tin tức cũng không lộ."
Tô Giáng Thần nghe vậy, khóe miệng không khỏi cong lên , nàng nhớ tới Triệu Uyển Uyển từng nói một câu: "Mỗi người đều có cái giá của chính mình , phải xem cái giá mà ngươi đưa ra có thích hợp hay không mà thôi."
Những nô tài này, bên ngoài thì vô cùng kín miệng, nhưng người nào mà chẳng có tính toán của chính mình? Đặt mặt một quân cờ đen khác xuống, "Tiếp tục moi tin, ta cũng không tin không cạy được miệng của bọn cẩu nô tài này." Độc thủ trốn ở sau tấm màn, nàng quyết sẽ không bỏ qua.
"Tiểu thư, Từ ma ma bên cạnh phu nhân đến đây." Bên ngoài truyền đến tiếng của Hổ Phách, ngay sau đó, là tiếng có người vén mành , Tô Giáng Thần chạy vội buông xuống ván cờ, đi ra ngoài đón, nói: "Ma ma đến đây, sao không sai người đến thông báo một tiếng."
"Tiểu thư khách khí , vài bước đường mà thôi." Từ ma ma đối với Tô Giáng Thần tràn đầy hảo cảm, nữ tử của gia đình giàu có nàng thấy đã nhiều, nhưng giống như Tô Giáng Thần vẫn là hiếm thấy. Muốn lễ nghĩa có lễ nghĩa, muốn tu dưỡng cũng có tu dưỡng, đối với người khách sáo cũng không làm người ta cảm thấy làm xa cách, cử chỉ ngôn hành đều lộ ra phong phạm của tiểu thư khuê các , lại không giống với những thiên kim danh môn trong mắt không chứa một hạt cát. Trên mặt luôn lộ ra nụ cười, nhưng không làm cho người ta cảm thấy giả tạo, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy nàng là dễ bị ức hiếp , ngược lại còn khiến cho người ta phải tôn kính nàng.
"Không biết ma ma tự mình lại đây một chuyến, có chuyện quan trọng gì sao, nếu như không có, vậy thì nghỉ chân một chút, uống một hai ngụm trà lại đi cũng không muộn." Tô Giáng Thần xuất phát từ nội tâm tôn trọng Từ ma ma , đương nhiên, điều kiện kiên quyết chính là phải được thành lập trên cơ sở nàng ta đối với mẹ con nàng là hữu lợi vô hại
Lúc Từ ma ma đón lấy ly trà, hành nửa lễ ,sau đó thận trọng nói:"Tống phủ sai người đến,