Tô Giáng Thần nghe vậy,liềng biết đây là quở trách Trân Châu và Tử Ngọc, vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tống thị xanh mặt, Tử Ngọc và Trân Châu quỳ gối một bên.
"Nương, người làm sao?" Trong tay Tô Giáng Thần đang cầm một bó hoa cúc tươi.
Tống thị chạy đến đón, nói với Tô Giáng Thần : "Nữ nhi, con chạy đi đâu vậy, ta nghe nói trong viện có trộm, cữu cữu của con đang vội vàng bắt trộm, ta lo lắng cho con, lòng như lửa đốt trở về , ai biết hai đứa nô tài này lại còn nói ngươi đang ngủ, ta đi vào trong phòng của con, cư nhiên đến nhân ảnh cũng không có, thật là thật giận."
Tô Giáng Thần vuốt ngực mẫu thân , ý đồ làm cho nàng bình tĩnh lại, Ninh ma ma ở bên cạnh của hiểu ý, nói với hai đứa nha hoàn : "Còn không lui ra?"
Hai đứa nha hoàn vội vàng đi theo Ninh ma ma lui xuống. Còn Tống thị nhìn xiêm y của nữ nhi, đột nhiên phát hiện xiêm y của nữ nhi không giống nhau,liền nói: "Nữ nhi, con sao lại thay đổi xiêm y rồi?"
Tô Giáng Thần cúi đầu, không biết có nên nói thật hay không , giờ phút này gặp Tống thị hỏi, nàng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, cuối cùng vẫn lựa chọn giấu diếm, dù sao, nếu như mẫu thân biết được huynh trưởng của chính mình ám toán chính mình như thế , vậy đáy lòng tư vị có thể đoán được, hơn nữa, nàng hiện tại không có bằng chứng , nói ra cũng vô dùng.
Vì thế nàng đã đem những lời Lục tiểu thư và Bát tiểu thư nói thêm mắm thêm muối kể lại một lần, cuối cùng, nàng lấy khăn tay lau khóe mắt nói: "Nữ nhi từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng tức giận như thế , nhất thời tức giận, muốn lao ra lý luận một phen, Trân Châu và Tử Ngọc chết sống không cho, sau lại, váy của nữ nhi bị rách một lỗ, liền trở lại thay đổi xiêm y. Có lẽ do tâm tình không tốt, nữ nhi nằm một hồi cũng ngủ không được, liền vụng trộm chuồn ra hoa viên ngắm hoa ."
"Nói như vậy, hai đứa nha hoàn kia không hề hay biết sự tình?" Tống thị có chút không tin, nhưng nữ nhi cũng không giống như là hồ ngôn loạn ngữ ."Ngươi thật là hồ nháo, xuất