Hồng Tú trước đây là một
ví dụ, Mạc Phỉ rất nhanh liền bình tĩnh tiếp nhận sự thật.
Sơn trang này quả nhiên là ngọa hổ tàng long, khó để một con chuột nhỏ như nàng
có thể hòa đồng được. Dĩ nhiên điều này cũng làm phiền gì đến hòa bình.
Bất quá có một chút nàng vẫn không cách nào tiếp nhận, tuy nói nữ tử này hỏi
đường nàng, nhưng cũng chưa để cho nàng bất kỳ cơ hội nào chỉ đường. Cái gọi là
đứng được cao, nhìn được xa chính là nữ tử này ôm nàng đứng ở nóc nhà nhìn ngắm
một hồi, rất nhanh liền xác nhận tốt phương hướng, không bao lâu đã đến trước
cửa phòng Tiêu Duyệt.
“Ngay từ đầu ngươi dùng biện pháp này có phải là tốt không?”
“Ta cũng không nghĩ tới.” Phu nhân giống như là con nai lo lắng hãi hùng, từng
chữ chậm rãi nói ra.
“Vậy ngươi lần sau lạc đường liền nhớ đi.” Mạc Phỉ mỉm cười, “Đa tạ ngươi giúp
đỡ, như vậy quả thật nhanh hơn.”
Phu nhân mặt lại hồng, thấp giọng hỏi: “Cô nương, ngươi là muốn dùng nước này
tắm rửa?”
“Đúng vậy a.” Mạc Phỉ nhìn nàng một cái, có chút kỳ quái, “Có vấn đề gì không?”
Sắc mặt của nàng thẹn thùng hơn, dáng vẻ muốn nói lại không dám nói, chần chờ
hồi lâu mới thêm can đảm nói: “Theo tốc độ xách nước này của cô nương, cũng chỉ
có thể tắm nước lạnh.”
“n, xác thực là vậy.” Mạc Phỉ tỏ vẻ đồng ý, dù sao nàng không có khinh công,
nơi này lại cách phòng tắm rất xa.
“Ta cùng với cô nương như vậy hợp ý, không bằng liền để ta làm...” Phu nhân kia
đang vui vẻ nói, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nhút nhát hỏi, “Cô nương cùng
với Duyệt Nhi quan hệ ra sao?”
“Hắn...” Mạc Phỉ đang chuẩn bị nói, không ngờ có một thanh âm giành nói: “Ơ,
lão phu nhân, uổng công ngài đi khắp nơi tìm người con dâu này, thế nào hôm nay
lại không nhận ra.”
“Như, Như Nhi?” Phu nhân nghe vậy, giọng nói lại bắt đầu không rõ, vẻ mặt kích
động cùng bi thương đều đủ cả.
“Như Nhi cái gì, ta là...” Mạc Phỉ nghi ngờ nhìn nàng, lời còn chưa nói hết
liền buồn bực dừng lại, “Lão phu nhân... Ngươi là mẹ của Tiêu Duyệt?”
Một ánh mắt mong muốn giết người phóng đến, Mạc Phỉ tin chắc nàng tuyệt không
nhìn lầm, ánh mắt sắc bén này chính là xuất từ Trương nói xằng. Nàng bĩu môi,
đang muốn tiếp tục nói chuyện, Trương nói xằng lại nhàn nhã cười nói: “Ơ, Tiểu
Như, hôm nay có nhớ lại được cái gì không?”
Mạc Phỉ hơi nhíu lông mày, nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của phu nhân, còn nghĩ tới
ánh mắt vừa rồi của Trương nói xằng, vẫn là lựa chọn tạm thời phối hợp: “Vẫn là
như cũ, không nhớ được mấy.”
Nàng vừa nói xong, liền bị một cỗ lực tích cực rung rung bả vai mình. Chỉ thấy
Tiêu mẫu thay đổi vẻ ngượng ngùng lúc trước, kích động dị thường nói: “Như Nhi,
ngươi những năm gần đây đi đâu, làm mẹ nhớ đến hỏng rồi.”
Được rồi, bộ dạng này, trường hợp này thực sự là quá khủng bố rồi. Cho dù nàng
tự xưng là ‘mẹ’, nhưng tướng mạo của nàng cùng nội dung câu chuyện thấy như thế
nào cũng không hợp. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Mạc Phỉ nhìn lên trời,
đột nhiên nghĩ đến một câu như vậy — “Vừa vào cửa cung sâu tựa như biển”.
“Thật ồn ào.” Chợt có thanh âm truyền đến, lộ rõ vẻ mệt mỏi không chịu nổi. Mạc
Phỉ nhận ra là ai, cố ý xoay mặt nhìn, quả nhiên Tiêu Duyệt đang đứng dựa vào
cửa. Hắn giống như thường ngày, đơn giản mặc hắc sam, nước da trắng càng thêm
nổi bật, chẳng qua là cặp mắt kia sưng đỏ khó coi, người cũng suy yếu giống như
muốn hòa tan vào nắng ấm.
“Mẹ?” Đợi thật lâu, lúc này hắn mới rõ ràng nhận biết mọi việc.
“Làm sao mẹ còn trẻ, mà con trai lại già như vậy.” Xác minh được hai người này
quả thực là mẹ con, Mạc Phỉ buột miệng nói ra, kết quả làm cho Trương nói xằng
cười lớn: “Duyệt Nhi đại mỹ nhân, lúc này cũng không phải là một mình lão
Trương ta thúc giục ngươi mau xuất giá nhé.”
“Người ta làm mẹ thật nhiều năm, con trai như ngươi ngay cả khả năng xuất giá
cũng không có.” Mạc Phỉ lại không khỏi nói.
Trương nói xằng cũng không ngại, thiêu mi tự tiếu phi tiếu nói: “Duyệt Nhi đại
mỹ nhân nếu không tiếp nhận ngươi, ngươi cũng mau trở thành lão cô nương thôi,
bây giờ không có chỗ để đi, không bằng đến nhà lão Trương ta. Lão Trương ta mặc
dù không thể đảm bảo ăn uống không lo, nhưng chung quy cũng có thể cho ngươi
một đứa trẻ có khả năng xuất giá.”
“Không cần, ta đối với nam nhân không có hứng thú, đối với trẻ con càng không
hứng thú.” Mạc Phỉ liền giật mình nhìn mọi người cười, “Đừng xem ta mặc thành
như vậy, thật ra thì ta là nam nhân.”
“Như Nhi,” Tiêu mẫu mở mắt trừng trừng nhìn nàng, đột nhiên liền đưa tay vỗ
mạnh vào bộ ngực của nàng, “Đừng nói giỡn với mẹ, cái này không tốt sao?”
“Tiêu Duyệt.” Mạc Phỉ hết sức bình tĩnh nhã nhặn nói.
“n.” Tiêu Duyệt sững sờ.
Mạc Phỉ nhìn hắn, yên lặng hồi lâu mới lại nói: “Ngươi trước kia nói ai là nữ
nhân ngu xuẩn không biết liêm sỉ không tuân thủ nữ tắc không biết cái gì là e
lệ.”
Tiêu Duyệt khóe miệng co quắp: “Đó là đang nói... Ta.”
“Duyệt Nhi, Duyệt Nhi...” Tiêu mẫu nhìn trái rồi nhìn phải, đổ nhiên dắt tay
Mạc Phỉ đến trước mặt hắn. Cũng không hỏi hắn đôi mắt đỏ trên mặt là như thế
nào, trực tiếp nói tiếp cái đề tài “Mạc Như” này: “Như Nhi khi nào thì trở về?
Nàng trước kia đi đâu? Nàng đã từng làm những gì? Sao lâu như vậy không liên
lạc với chúng ta? Cuộc sống ở đó có tốt hay không? Ăn uống thế nào? Có bị khi
dễ không? Sao lúc này mới trở về...”
Hỏi nhiều câu liên tiếp khiến Tiêu Duyệt vừa sửng sốt vừa sững sờ, mắt thấy Mạc
Phỉ một bên vẻ mặt hờ hững, nhìn lại cách đó không xa vẻ mặt bất định của
Trương nói xằng, tựa hồ hiểu cái gì, hắn vội vàng nói: “Mẹ, nàng không phải
là...”
Không ngờ Trương nói xằng đầu lưỡi nhanh hơn hắn: “Duyệt Nhi đại mỹ nhân tại
sao lại mặt mày hốc hác, cẩn thận Mạc Như sẽ chạy mất.”
“Đúng vậy, Duyệt Nhi, mắt của ngươi vì sao lại sưng lên thế? Có phải hay không
lại bị khi dễ?” Tiêu mẫu nóng lòng hỏi, không tự kìm hãm được buông Mạc Phỉ ra,
đưa tay chạm vào vết thương của Tiêu Duyệt.
“Mẹ, nàng không phải là...” Tiêu Duyệt gấp đến độ, vẫn không có thể đem lời này
nói cho đầy đủ, tay liền bị Tiêu mẫu giữ trong lòng bàn tay, đồng thời còn kéo
Mạc Phỉ tới, ba bàn tay cứ như vậy chồng lên nhau: “Chúng ta một nhà ba người
cuối cùng có thể lần nữa đoàn tụ.”
Tuy nói Tiêu Duyệt cảm thấy việc này đối với Mạc Phỉ rất không công bằng, cũng
không có ý định muốn đem Mạc Phỉ trở thành một người thay thế nào đó, nhưng
nhìn mẹ mình như vậy, hắn không khỏi mềm lòng: “Mẹ, lần này ngươi có thể yên
tâm, Tiểu Như đã trở lại, rốt cuộc không cần ra ngoài tìm nữa. Trung thu năm
nay cũng có thể...” Không biết sao, lại có chút nói không được.
“Mẹ biết, mẹ biết...” Tiêu mẫu gật đầu liên tục, chóp mũi có chút hồng hồng đáp
lại, bộ dạng giống như tiểu hài tử sắp khóc.
Sau đó, mồi dẫn lửa Trương nói xằng nói tối nay sẽ bảo Hồng Tú mang rượu và
thức ăn ngon tới, bảo ba bọn họ cứ hảo hảo tụ họp, mình đi trước một bước làm
chút chuyện làm ăn.
Cho đến lúc này, Mạc Phỉ mới hiểu được ý tứ câu nói dựa vào miệng ăn cơm ban
đầu của hắn — bình thường hắn buôn bán tin tức giang hồ, thỉnh thoảng kiêm thêm
tiên sinh kể chuyện cổ tích kiếm thêm chút thu nhập.
Thật ra thì đối với việc mạo danh thế thân, Mạc Phỉ cũng không bài xích, dù sao
một là không sẽ làm bị thương đến tánh mạng, thứ hai chính mình chân chính chấp
nhận trước, tốt nhất cố gắng hết sức không cần cùng nhiều người nhận thức. Hơn
nữa nghe bọn họ nói chuyện, Mạc Như này cũng quả thật là chính thê của Tiêu
Duyệt, chẳng qua nàng hiện tại vì sao không ở bên trong sơn trang có chút làm
cho người ta không hiểu được.
Dù sao việc này cũng không phải là đi chết, hơn nữa Tiêu Duyệt, dù sao Tiêu Duyệt
cũng không thể viết hưu thư, đủ loại dấu hiệu cho thấy đây chính là một cơ hội
tuyệt hảo, có thể xóa bỏ sự cố chấp quái dị của Tiêu Duyệt đối với nàng?
Mạc Phỉ cười thầm, người khác xuyên qua là tìm được tình yêu của mình, còn nàng
xuyên qua là giúp đỡ vợ chồng gặp lại nhau.
Nói thật, Tiêu Duyệt cũng không tệ lắm, mặc dù có chút dễ tin người giống như
mẹ nàng. Có lẽ cũng bởi vì cảm thấy đối phương tương đối có thể tín nhiệm, cho
nên ngay cả một chút hoài nghi cũng không có.
Khi nói đến đề tài “nữ đại thập bát biến”, dĩ nhiên Tiêu mẫu hết sức cảm giác
“Mạc Như” thay đổi rất nhiều. Từ đầu đến chân, từ trong tới bên ngoài, làm cho
người ta cảm giác hoàn toàn không giống.
Vì vậy nàng cũng nói
nhiều hơn.
“Như Nhi khi nào thì trở về? Trước kia từng đi những đâu? Từng làm những gì?
Sao lâu như vậy không liên lạc với chúng ta? Cuộc sống ở đó có tốt hay không?
Ăn uống thế nào? Có bị khi dễ không? Sao lúc này mới trở về...”
Mạc Phỉ nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ: “Bá mẫu, có thể hỏi những vấn đề khác
được hay không. Những điều này vừa mới hỏi rồi.” Mặc dù hỏi là hỏi đối tượng
khác.
Tiêu mẫu gật đầu, tỏ vẻ hiểu, lần nữa hỏi: “Như Nhi sao lúc này mới trở về? Có
bị khi dễ không? Ăn uống thế nào? Cuộc sống ở đó có tốt hay không? Sao lâu như
vậy không liên lạc với chúng ta? Từng làm những gì? Trước kia từng đi những
đâu? Khi nào thì trở về?”
Mạc Phỉ hoàn toàn vô lực.
“Còn có...”
“Còn có?”
Tiêu mẫu cười ngọt ngào, tao nhã giống như làm cho Mạc Phỉ như nhìn thấy hoa
đào trong tháng ba: “Không nên gọi là bá mẫu, phải gọi là mẹ.”
“Mẹ.” Nàng tinh tường nghe thấy thanh âm run run phát ra từ hàm răng mình.
“Như Nhi vẫn ngoan như vậy, mẹ thương ngươi nhất.” Tiêu mẫu sắc mặt lại nhuộm
đỏ ngất, liên tục không ngừng ôm Mạc Phỉ vào trong ngực, bởi vì bộ ngực vô cùng
đầy đặn, ép tới nàng cơ hồ không thở nổi. Không khỏi nghĩ, cái vũ khí này tính
sát thương quả nhiên cường đại.
Gần giữa trưa, Hồng Tú đưa món ăn tới, Mạc Phỉ cảm thấy bánh bao thật vĩ đại.
Cái nhân dùng làm bánh bao này không những suýt gây ra một vụ huyết án, còn làm
cho nàng vượt qua được nạn đói.
Bất quá, nàng lại nhớ tới chuyện lúc trước Trương nói xằng nói dối Mạc Như kia
bị mất trí nhớ, nàng cũng là phụ họa làm bộ một lần, không nghĩ Tiêu mẫu đối
với người đã ‘mất trí nhớ’ vẫn hỏi một đống chuyện lớn nhỏ, nàng làm sao có thể
còn bình bĩnh trả lời?
Còn nói cái gì mà hỏi vấn đề khác...
Mạc Phỉ bình tường không phải loại 囧, không
thể không nói người nhanh mồm nhanh miệng như nàng cũng có lúc mất đi sự linh
hoạt, đầu óc hoàn toàn bị tê liệt, hơn nữa còn lâu như thế. Kỳ thực, chẳng lẽ,
chẳng lẽ... mỹ phụ có nụ cười chân thành này lại là... phúc hắc?
“Bá mẫu, có thể hỏi ngài một vấn đề hay không?”
Tiêu mẫu đang gắp thức ăn cho Tiêu Duyệt, nghe thế vội bỏ đũa xuống, xoay mặt
cười với nàng đến là hòa nhã dễ gần: “Không nên gọi là bá mẫu, phải gọi là mẹ.”
“Mẹ.” Mạc Phỉ lần thứ hai nghe thấy thanh âm run run phát ra từ hàm răng mình.
Nàng cố gắng hết sức cười tự nhiên, tiếp tục hỏi cái đề tài mà hiện đại đã lưu
hành đến nát vụn: “Nếu như ta cùng Tiêu Duyệt đồng thời rơi xuống nước, điều
kiện cho phép chỉ có thể cứu một người..., mẹ sẽ cứu ai trước?” Nhìn Tiêu mẫu
có chút ngẩn người, nàng lại bổ sung, “Một, cứu Tiêu Duyệt; hai, cứu ta; ba, để
cho chúng ta tự sinh tự diệt.”
Sau khi hỏi xong liền bắt đầu chú ý quan sát ánh mắt của nàng. Đây là đã bổ
sung thêm, trừ vấn đề cứu ai trong hai nhân vật chính, còn tăng thêm một sự lựa
chọn mới — không phải chuyện của ta, các ngươi tự sinh tự diệt đi.
Nhằm vào Tiêu mẫu, nếu như chọn một, chính là nóng lòng cứu con; nếu như chọn
hai, chính là quên mình vì người, tức là Thánh mẫu trong truyền thuyết; nếu như
chọn ba, như vậy có thể thấy được giấu dưới vẻ ngoài dịu dàng của nàng chính là
tư tưởng bạo lực giống như mình.
Bất quá người sáng tạo cái vấn đề này thủy chung có chút không nhân đạo, vốn là
bạn gái tra hỏi bạn trai nếu mình cùng mẹ rơi xuống nước, bạn trai sẽ cứu ai
trước. Một vấn đề rất tàn nhẫn. Nói cho cùng, nếu là bảo Mạc Phỉ lựa chọn, nàng
nhất định lựa chọn cứu mẹ, dù sao nàng cũng không có khả năng có nam nhân, lựa
chọn thứ hai cũng tự động được loại bỏ.
Nhưng nếu như ngày nào đó đầu óc động kinh, thay đổi dự tính vốn có ban đầu,
trở nên có nam nhân rồi thì sao? Mạc Phỉ không hiền hậu nhìn Tiêu Duyệt, ân,
vậy hãy để cho hắn tự sinh tự diệt đi.
“Bá... A không, mẹ, ngài sẽ chọn thế nào?” Mạc Phỉ cười đến ngọt ngào hưng
phấn, không mảy may phát hiện mình như vậy có bao nhiêu đáng sợ.
Tiêu mẫu cơ hồ nếu bị nàng ép khóc, đã không chỉ một lần làm cho nàng lầm tưởng
chính là cái thần tiên biến thái mặc quần áo hoa kia.
Nhưng nhớ lại dáng vẻ kích động vừa rồi của Tiêu mẫu, một bộ dáng làm cho người
ta thấy thương xót, Mạc Phỉ vội vàng gắp thức ăn cho nàng, tuyệt đối từ thật
lòng cười: “Mẹ, chúng ta không nói cái đề tài này nữa, dùng bữa dùng bữa.”
Nhưng đã không cách nào ngừng tình cảm như nước lũ của Tiêu mẫu, đợi nàng hoàn
toàn bộc phát hết sức, nước mắt cũng đã tràn đầy mặt. Ngay cả nước mũi cũng bắt
đầu thò ra.
“Là mẹ không tốt, mẹ không nên ép Duyệt Nhi cưới Như Nhi. Hôm nay Như Nhi trở
lại, mẹ lại không chịu tha cho các ngươi. Nếu như các ngươi, nếu như không thấy
các ngươi nữa, mẹ... Mẹ cũng sẽ nhảy xuống theo.” Nàng nói đứt quãng, mỗi một
chữ hết sức rõ ràng chui vào tai Mạc Phỉ.
Thật ra thì Mạc Phỉ vốn không phải người đa sầu đa cảm, nhưng vì buổi nói
chuyện hôm nay, rõ ràng không phải chuyện của mình nhưng hốc mắt cũng có chút
ngăn không được có chút đỏ.
“Mẹ, ngài không nên nói những lời ngốc nghếch, Tiểu Như sẽ cho ngài ôm cháu
nội.” Tiêu Duyệt vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, chỉ có Mạc Phỉ biết,
hắn là đang dốc hết sức hòa giải.
Nàng cảm thấy da đầu tê dại, phải đón nhận phải đón nhận a, trong nháy mắt
khuôn mặt từ khóc chuyển sang mỉm cười, cúi đầu lại cúi đầu, làm ra bộ dạng e
thẹn xấu hổ.
“Như Nhi, mẹ muốn thật nhiều Tiểu Như Nhi và Tiểu Duyệt Nhi.” Tiêu mẫu cười đến
càng thêm sáng sủa, cũng đang lúc này phát hiện dị thường, “Như Nhi trên đầu là
chuyện gì xảy ra? Duyệt Nhi khi dễ ngươi?”
“A.” Một câu thức tỉnh người trong mộng, Mạc Phỉ vội vàng sờ sờ lên vết cháo
dính trên tóc, cười nói, “Bôi cháo lên tóc cũng làm cho tóc trơn và mềm.”
Nghe giọng nói nàng thích thú như vậy, Tiêu Duyệt cùng Tiêu Mẫu đầu tiên là
sững sờ, cuối cùng cũng đều không nhịn được, đồng thời nở nụ cười.