Đúng lúc gã đang cười khoái chí, chợt phía trước có người đi tới, trong tay hẳn câm một chiếc vỏ lon bia 333.
Tài chột dạ, ngừng cười.
Nghĩ chắc hẳn không biết mình là người đá đâu, Tài làm bộ ngó Đông ngó Tây huýt sáo nghênh ngang đi qua người nọ.
Đúng lúc người nọ đi ngang, nhanh như chớp đập một phát vào gáy gã.
Gã trợn mắt, chỉ kịp "hự"một tiếng liên bất tỉnh nhân sự! Chờ khi hắn tỉnh lại, đã thấy mình ở một nơi xa lạ.
tay bị trói treo lủng lẳng trên đầu.
Nơi này ngoài ánh đèn sáng trưng, mấy chiếc ghế và bốn người nào đó ra thì không có gì cả.
Gã vừa mới tỉnh lại, mắt chưa nhìn rõ lắm, không nhìn thấy rõ mặt người.
"Các người là ai, sao lại bắt tôi.
Mau thả tôi ra"
Gã gào loạn lên dù trong lòng đang rất sợ.
Đi đêm nhiều có ngày gặp ma.
Từ khi làm việc cho nhân họ Hoàng, gã làm ra không biết bao nhiêu chuyển xấu.
Giờ tự dưng bị bắt, dù không rõ nguyên nhân là gì gã vẫn cứ thấy hoảng trong người.
Dưới nền nhà vang lên tiếng gõ "cộc cộc"được tạo ra từ đế giày cao gót bà sàn đá hoa cương.
Không lâu sau, một đôi giày đen xuất hiện trước mắt Tài, kèm theo đó là giọng nói nữ lạnh lùng: "Anh thật sự không nhận ra tôi sao?"
Tài ngước mắt lên nhìn, đổi phương chỉ cách gã có vài bước chân, khoảng cách như vậy không muốn nhìn thấy cũng khó.
"Hạ Lâm?"
Hản bất giác thốt lên, sợ hãi.
"Lâu không gặp, anh vẫn nhớ đến tôi thất làm tôi xúc động quá.
"
Ý thức được bản thân như vậy sẽ bị lộ, gã mau chóng đổi biểu cảm, giận dữ trừng mắt cô kiểu như mình bị oan: "Cô bắt tôi tới đây làm gì? Cô không biết tự ý bắt người là phạm pháp sao, mau thả tôi ra.
Nếu không ông bà chủ mà biết sẽ báo cảnh sát bắt cô đấy: Hạ Lâm cười khẩy, không thèm đếm xỉa tới lời cảnh cáo nhẹ hơn không khí của gã, thản nhiên khoanh tay trước ngực: "Bớt nói nhảm đi.
Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, xong sẽ được thả thôi"
"Cô muốn hỏi gì?"
Tài cảnh giác.
Hai cánh tay của gã bị treo lâu tê tới mức không còn cảm giác gì rồi, giống như bị liệt luôn vậy.
Hạ Lâm lấy tấm hình trong túi áo ra, đưa cho gã xem: "Anh biết người này không?"
Gã liếc nhìn tấm hình, đôi mắt lập tức ánh lên tia kinh hoảng rồi lại làm như không có gì, quay mặt đi đáp: "Không biết"
"Thật sự không biết?"
"Không biết"
Trước sau câu trả lời chỉ có một.
Gã cứ nơi không biết, tỏ thái độ bình tĩnh lắm.
Nhưng gã đâu biết chỉ một chút biến hóa ban đầu của gã thôi cũng đủ để Hạ Lâm nhìn ra có sơ hở.
Cô cho gã cơ hội cuối cùng: "Anh chắc chưa? Nếu ngoan ngoãn khai tôi còn tha cho một mạng.
Ngoan cố thì chỉ có thiệt thân anh thôi!"
Âm điệu của cô nặng nề, tư như chứa hàng ngàn đao bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể chém chết người.
Tài rùng mình nhưng vẫn chối bay chối biến: "Tôi đã nói không biết.
Sao cô lãm lời thể.
Cô mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện cô.
Đừng tưởng giờ cô là tổng giám đốc công ty lớn thì tôi sợ cô"
"Hạ Lâm, nói nhiều với loại người này làm gì.
Cứ dùng cực hình cho nhanh.
Nhổ hết móng chân móng tay hẳn, xem hắn cứng hơn hay chiếc kìm của anh cứng hơn"
Người lên tiếng là Minh Tường.
Cô có kiên nhẫn nói nhảm với hắn còn anh thì không.
Cứ thẳng tay mà làm cho nhanh.
Hạ Lâm quay lại nhìn anh, chớp mắt, hai hàng mi cong vút tự nhiên lay động đủ làm xốn xang bất kỳ trái tim người đàn ông nào.
"Được thôi, giao lại cho anh đấy"
Gã Tài nghe vậy khiếp sợ.
Nhìn thấy Minh Tường rút trong túi ra đúng là một chiếc kìm lại càng hãi hơn.
Mặt trắng bệch cả ra, chút khí thế vừa rôi bay biến không còn một phân.
"Các người!
các người muốn làm gì?"
Gã liều mình lắc lư, hận không thể căn đứt sợi dây thừng trói tay.
"Làm gì thì mày sẽ biết ngay thôi"
Minh Tường cười quỷ dị, nụ cười đủ làm đông đá linh hồn người đối diện.
Anh cầm chiếc kìm đập nhẹ xuống lòng bàn tay mình, từng nhịp đều đặn với bước chân của mình.
Anh bước rất nhanh, trong tích tắc đã đứng trước mặt Tài rồi.
Hạ Lâm đi tới kéo ghế ngồi, thong thả vắt chéo chân gióng thẳng mắt như chờ phim công chiếu.
Đứng sau lưng là Đình Thiên và Nhật Luân.
Hai người đàn ông, mỗi người một vẻ.
Nhưng chung quy vẫn được liệt vào cùng một hàng "hiếm".
Ấy vậy mà đứng sau lưng cô nhìn sao cũng thấy giống vệ sĩ của cô.
Chỉ là, loại vệ sĩ này có tiền núi cũng không mua nổi.
Trong mắt Tài lúc này, Minh Tường như một ác quỷ đẹp trai chứ không phải người nữa.
Đôi mắt ngập tràn sợ hãi.
Miệng vẫn nói không ngừng những lời