Chuyện Đình Thiên không nói với người lớn nhưng không có nghĩa tha cho mấy đứa em họ.
Ngay sau đó, bốn cô cậu đã được triệu tập đến phòng anh.
Cả bốn đứng tụt rè ngoài cửa phòng hồi lâu cũng không có gan gõ cửa.
Cho tới khi âm giọng lạnh lẽo từ trong phòng vọng ra: "Vào đi"
Cả đám giật thót, thấp thỏm bước vào chỉ là vừa đối diện với anh, chúng đã cười hì hì làm bộ như không có chuyện gì: "Anh Thiên, anh tìm bọn em có việc gì ạ?"
Hạ Lâm ngồi trên ghế cạnh anh, đưa mắt nhìn đám thiểu niên trước mặt, giật khóe môi.
Thì ra có cả một hội cùng tính kế cô.
Đình Thiên nhìn chúng, nghiêm mặt: "Xin lỗi chị Hạ Lâm!"
Hạ Lâm hơi ngạc nhiên.
Anh như vậy là đánh nhanh rút gọn quá rồi đấy.
Ít nhất cũng phải tra hỏi ra ngô ra khoai đã chứ.
Bốn đứa nhóc choai choai nhớ tới lời chỉ điểm của Đình Nhân, nhìn nhau, không một từ cäi lại, cùng hướng về phía Hạ Lâm, vẻ thành thật cúi đầu: "Chị Hạ Lâm, xin lỗi đã gài bẫy chị"
Hạ Lâm chuyển động mắt.
Mấy đứa này nghe lời như vậy sao.
Hẳn là không đi.
cô thấy hơi khó tin.
Ánh mắt tụi nó nhìn cô lúc mới đi vào, cô đã nhìn thấy hết rồi, vừa không tình nguyện vừa không thành thật.
Rất đáng nghi! Cô cử động người, hắng giọng: "Tại sao các em lại hại chị.
Chị đắc tội với mấy đứa sao?"
Vừa được hỏi, đám Hoài An không những cảm thấy áy náy mà còn nhìn nhau, cùng ánh lên tia chế giễu.
Công Hoàng là anh lớn nhất trong bốn đứa.
Cậu mười tám tuổi, vừa trải qua kỳ thi tốt nghiệp phổ thông vừa rồi, chân siêu dài.
Dễ cũng phải hơn mét tám.
Cậu chàng ngẩng cao đầu, giọng dõng dạc đậm chất con nhà quan: "Chị nói hại thì nơi khó nghe.
Bọn tôi chỉ muốn khảo nghiệm chị một chút mà thôi "Khảo nghiệm?"
Hạ Lâm nghiêng đầu nhìn anh bất lực.
Hoài An đã lấy lại lá gan to của mình không sợ chết cao giọng nói như đúng rồi: "Chị là bạn gái của anh Thiên, anh Thiên tài giỏi như vậy bạn gái của anh ấy đương nhiên phải hoàn hảo về mọi mặt.
Cho nên chúng tôi phải khảo nghiệm xem chị có đủ tiêu chuẩn xứng đáng làm bạn gái của anh ấy hay không"
Ba cậu chàng còn lại cùng gật đâu xác nhận.
Hơi thở Đình Thiên lạnh xuống, hiển nhiên anh đã tức giận.
Anh lén nhìn qua Hạ Lâm, sắc mặt cô cũng không tốt lắm, nghĩ gì đó anh lại không nói gì nhường quyền xử lý cho cô.
Ban đầu cô còn tưởng đám thiếu niên chưa trưởng thành hết này vì không thích cô mới cố tình gái bây.
Hóa ra là vì nghĩ cho Đình Thiên, xem ra trong mắt đám nhóc này anh rất được sùng bái.
Cô từ đây có thể nghĩ bọn nhóc này làm vậy cũng có lý của chúng, nhưng mà vì khảo nghiệm cô dùng tận mấy trăm cây phi tiêu thật thì quá tàn bạo, vô nhân đạo rồi.
Nếu cô không biết võ thì chẳng phải mất mạng rồi à.
Cái này là giống như muốn lấy mạng cô luôn chứ khảo nghiệm cái gì.
Ánh mắt cô lạnh lẽo quét qua từng người khiến đứa nào đứa đấy không rét mà run, ý chí không còn vững vàng.
"Như vậy, khảo nghiệm xong rồi mấy đứa thấy thế nào?"
Cả đám len lén nhìn qua Đình Thiên, thấy anh không có phản ứng gì, liền an tâm nghĩ rằng anh đồng tình với mình, trong lòng càng thêm táo bạo.
Công Thế, em trai của Công Hoàng ra cái giọng ta đây nhận xét: "Năng lực của chị không tồi nhưng vân chưa thuyết phục được chúng tôi.
Chị cũng biết nhà họ Dương chúng tôi là xuất thân từ quân nhân, ngoài biết võ thuật và ứng biến với mọi tình huống còn phải biết sử dụng súng-"
"ý em là chị vân phải khảo nghiệm lần nữa?"
Hạ Lâm híp mắt.
"Chính là như vậy!"
Cả đàn đắc ý gật đầu.
.
Xem ra bà chị này cũng không ngốc lắm, bọn chúng chỉ nói thế mà đã hiểu rồi.
Như vậy đỡ phải tốn nước bọt thêm.
Nói xong cả đám lại len lén nhìn qua Đình Thiên lân nữa.
Anh vẫn không có biểu cảm nào khác, trọng ổn như cũ.
Nhìn xem, anh Thiên không hề bênh vực chị ta.
Xem ra anh Thiên vẫn thương anh bọn chúng hơn.
Hạ Lâm không bỏ sót chỉ tiết nhỏ này, cô làm như không thấy cất giọng sắc bén hơn chút: "Trước tiên chị muốn hỏi, các em là con cháu của một dòng họ quân nhân có thể tránh được bao nhiêu phi tiêu?"
Cả tám như bị mắc nghẹn, xấu hổ cúi xuống nhìn mũi giày, không có mặt mũi nói thật.
Cái này còn phải hỏi sao, dĩ nhiên là toàn