Tiếng bà cụ Hoàng cười khà khà, xem chừng vui lắm.
Bà Kim Ngọc lại nói: "Ba mẹ biết, chúng ta chỉ trêu con thôi mà.
Nghe mẹ dặn này, con ra nước ngoài không có ba mẹ ông bà nội ở bên, phải tự biết chăm sóc bản thân thật tốt, không được để mình bị thiệt thòi có biết không?"
"Nếu có chuyện gì thì phải gọi điện báo về nhà, không được giấu giếm gì nghe chưa?"
Bà cụ Hoàng cũng căn dặn thêm.
"Dạ, bà nội, ba mẹ yên tâm.
Con lớn rồi con tự biết chăm sóc bản thân mình mà, huống hồ còn có anh Danh đi cùng con nữa.
Có anh ấy con sẽ không bị thiệt thòi gì đâu"
"Như vậy thì tốt, cậu Danh là một chàng trai tốt bụng, chu đáo, hiểu chuyện.
Có cậu ở ấy ở bên con, mẹ cũng yên tâm! Con phải nhớ luôn giữ chặt cậu ấy, đừng để ai cướp mất trái tim cậu ta.
Vị trí mợ cả nhà họ Trần sau này, con nhất định phải có được.
"
Bà Kim Ngọc đặc biệt dặn dò.
"Nhà chúng ta chỉ có mỗi một mình con, sau này gia tài nhà họ Hoàng đều sẽ là của con hết.
Nếu có được sự giúp sức của họ Trần, Tinh Phát sẽ như càng vững vàng"
Hoàng Tùng trầm ngâm suy tính.
"Con biết rồi thưa ba, con nhất định sẽ không làm bà và bố mẹ thất vọng.
"
Một nhà bốn người nhà họ nói chuyện rất hợp nhau, kẻ tung người hứng nghe thật vui tai.
Chưa gì đã lên hẳn kế hoạch kết thông gia với nhà họ Trần rồi.
Hạ Lâm nhếch môi, bi thương quấn quanh bên hốc mắt, trong lòng cảm thấy chua xót, nhói đau.
Hóa ra Hoàng Bảo Thư sẽ đi Mỹ cùng Trần Cao Danh.
Nghe cuộc nói chuyện vừa rồi có thế thấy họ đã sắp xếp chuyện này từ lâu, chắc chắn Trần Cao Danh cũng có phần.
Mẹ nó chứ, chỉ có cô là không biết gì hết, cứ ngốc ngốc nghếch nghếch đi tin tưởng hắn.
Còn dốc hết ruột hết gan ra để kiếm tiền chuẩn bị cho hai đứa đi du học nữa chứ.
Đúng là đại trai thì chết không có chỗ chôn mà.
"Bà nội đương nhiên là tin con sẽ làm được, con chính là niềm tự hào của nhà chúng ta.
Đâu như cái thứ con rơi con rớt kia, lông chưa mọc hết đã đi lang chạ, đã mấy ngày cũng không biết mò về.
Không cùng dòng máu cao quý, thì nó thế đấy"
Tiếng bà cụ Hoàng lại vang lên, phần đầu nghe bùi tai bao nhiêu, phần sau nghe chói tai bấy nhiêu.
Chói tai tới mức Hạ Lâm đang đứng như trời trồng chìm trong đau thương cũng hoá lạnh bằng.
Đã nhắc tới tên cô rồi, không ra sân khấu thì phụ lòng người già quá.
Hít sâu một hơi, Hạ Lâm lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh, ung dung kéo vali đi ra: "Bà nội nói thế thì oan cho con quá, con đã về rồi mà.
"
Cái giọng lanh lảnh mang sự oan uổng vang vọng khắp căn phòng, mấy người nhà họ Hoàng nghe thấy theo phản xạ giật mình, họ căn bản không ngờ tới sẽ có người thứ năm chen vào.
Cả nhà cùng quay lại nhìn, thấy người bước ra là Hạ Lâm thật, cả nhà họ đều trợn mắt lên, kinh ngạc.
Con nhỏ này về từ khi nào vậy? Sao không ai biết, cũng không thấy người làm báo cáo gì hết.
Xen lẫn vào đó là sự tức giận nhiều hơn.
Bà Kim Ngọc là người đứng lên trước, chỉ vào cô, quát: "Ranh con, mày đi đâu giờ mới về đấy hả? Gớm nhỉ, về còn không thèm tới chào người lớn một lời.
Phép tắc nhà họ Hoàng dạy mày vứt đâu hết rồi hả, quân mất dạy?"
Hạ Lâm thành thật đáp: "Con mới về lúc nãy, tại con trèo qua cửa sổ nên mọi người không thấy là phải"
"Cái gì?"
Không đợi mẹ Ngọc lên tiếng, cụ Hoàng đã quát lớn.
Vầng trán vốn đã nhăn nheo lúc này càng khó coi hơn, có thể nói ánh mắt của cụ mà phun ra được lửa thì đã thiêu rụi sạch Hạ Lâm rồi: "Ai dạy mày làm trò lén lút chui nhủi như lũ sâu bọ thế hả? Ối giời ơiiiiii!
nhà họ Hoàng đã nuôi ra cái loại hôn xược, du côn gì thế này? Quân khốn nạn.
"
Cụ Hoàng nghiến răng thôi còn chưa đủ, ném luôn cây gậy trong tay vào người Hạ Lâm.
Cô nhìn thấy, nhưng không né tránh, đứng im để cây gậy phang thẳng vào người.
"Bốp" một tiếng, đầu cây gậy đập vào ngực cô, loang choang rơi xuống đất.
Lông mày Hạ Lâm hơi nhíu lại.
Công nhận bà nội còn khỏe thật, cú vừa rồi khá là đau.
Đây coi như là trả ơn bà đã