Đối với một vài người nào đó, thời gian như chết ngay trong khoảnh khắc này.
Hạ Lâm còn chưa định thần lại, cũng không biết sẽ đáp thế nào cho ngâu, Đình Thiên đã giành quyền trả lời, phũ phàng đáp: "Không được, chú muốn thì tự đi tìm bạn gái mua cho"
Đình Nhân: ".."
Nội tâm bị tổn thương nặng nề! Nhìn xem, đây chính là hai trong những người thân anh yêu quý nhất đấy.
Vậy mà họ lại nỡ đối xử phũ phàng với anh như thế.
Có cái bánh cũng không cho.
Đau lòng quá.
Anh là con út trong nhà, có biết không.
Có ai còn nhớ không hả? Rồi đại luật sư quay sang ôm Đình Lập, giả khóc: "Anh Lập.Anh nhìn xem, ông nội với anh Cả đối xử bất công với em kìa."Đình Lập không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, đơn giản nói: "Đừng buồn, mai đi tìm bạn gái về là được."
Đình Nhân: "..."
Anh không muốn sống nữa! Hạ Lâm nhìn bộ dạng của Đình Nhân, khóe miệng co quắp lại.
Đây là vị luật sư đại tài mà cô biết đấy hả.
Cô từ chối hiểu vấn đề đang xảy ra Đình Thiên nhìn sắc mặt như vừa gặp phải hủi của cô, ôm đôi vai thon gầy, giải thích: "Tính nó vốn vậy đấy.Em đừng để ý “
"Em sẽ không để ý!"
Mặt Hạ Lâm méo xệch.
Ông cụ Chính cũng chẳng thèm để ý tới thằng cháu út, hắng giọng: "Đã đến đông đủ rồi thì mau đi ăn cơm thôi"
Ông không hề nói lời khách sáo đại loại như chủ nhà với khách đối với Hạ Lâm.
Cách nói này của ông làm Hạ Lâm có cảm giác như mình chính là người trong gia đình này chứ không phải khách.
Trong lòng cô tự nhiên cũng thấy ấm áp, thoải mái hơn.
Đình Thiên nhìn ra cửa, hỏi: "Hôm nay bố con không về ạ?"
"Không về.Bố con có quân vụ, tối nay sẽ ở lại quân khu."
Cụ chống gậy muốn dậy.
Hạ Lâm nhanh tay tới đỡ ông.
"Để cháu dìu ông đi"
"Ừ, ngoan lắm"
Ông cụ gật gù khen.
Còn tiện tay dìm mấy đứa cháu yêu: "Chẳng bù cho ba thăng cháu nhà ông, chúng nó chưa bao giờ đỡ ông cả."
Anh em Đình Thiên: "...!
Đình Nhân: Là ai bảo "ông còn khỏe, không mượn chúng mày đỡ hả.
Giờ lại lật lọng, đổ cho các anh cái tội bất kính như thế là sao? Đình Thiên âm thầm đỡ trán.
Có ai lại đi nói xấu cháu trai mình trước bạn gái thế không chứ.
Đình Lập: Thế này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội đâu, ông à.
Hạ Lâm nhìn biểu cảm chung của ba anh em Đình Thiên, nén cười.
Ông cụ thật là vui tính.
Ai có thể tin ba người họ ra ngoài có thể hô mưa gọi gió, vậy mà khi về nhà đứng trước mặt ông nội thì chẳng khác nào cún con, ông nói một câu nghe một câu, mấy cái gọi là quyền lực gì đó chẳng có quan hệ tí nào.
"Ủa cô Hiền, hôm nay không có thịt bò của cháu sao?"
Đại luật sư nhìn một lượt bàn ăn, không tìm được món thịt bò yêu thích bèn hỏi cô Hiền vừa đặt món ăn cuối cùng lên bàn.
Anh nhớ hồi sáng mình đã dặn nhà bếp bữa tối phải làm món thịt bò cho anh rồi kia mà.
Sao giờ không thấy.
Chả nhẽ không coi lời anh ra gì rôi? "Không cậu ạ"
Bà Hiền thưa, mắt len lén nhìn về phía ông cụ Chính.
Bà đương nhiên không dám nói đây là ý của ông cụ Chính.
Nhưng chỉ cần chừng đấy cũng đủ bộ óc thiên tài của luật sư Dương suy đoán ra.
Anh nhìn ông nội, phàn nàn: "Ông nội, sao ông lại cắt món thịt bò của con đi thế?"
"Ông thích thế, còn ý kiến không?"
Cụ đáp cụt ngủn, không hề nói lý.
"Không ạ"
Đình Lập tiu nghỉu, nghẹn họng, chả nói được gì nữa.
Ông là lớn nhất, anh còn nói được gì, chỉ còn biết ngậm ngùi ăn mấy món trước mặt mà tưởng nhớ đến món thịt bò nướng yêu dấu của mình thôi.
Ông nội quá đáng thật mà! Anh muốn khóc ghê.
Đình Thiên, Đình Lập nhìn ông, không nói gì.
Hai anh biết vì sao ông lại không cho nấu thịt bò.
Còn Hạ Lâm chẳng biết gì cả.
Cô cũng không để ý tới vấn đề này.
Cô chỉ vô ý nghĩ tới, cái món đó cô không ăn được.
Cái mà trong sâu thẳm Đình Nhân nói là miễn cưỡng ăn chính là càn quét hết ba chén cơm và một phần năm thức ăn trên bàn.
Này có thể coi là biến hóa đau khổ thành sức mạnh.
Hạ Lâm nghĩ thế.
Không biết có phải do không có bố mẹ