Tiếng ông Hoàng Tùng vang lên từ phía cầu thang.
Bảo Thư nhìn thấy bố đang đi xuống, lập tức chạy tới, ôm ông làm nũng: "Bố! Hôm nay con gái của bố bị người ta bắt nạt- Ông Tùng coi con gái như bảo vật vô giá, vừa nghe báu vật nhà mình bị bắt nạt, chau mày, sừng sộ hỏi: "Là ai? Kẻ nào dám bắt nạt con gái của bố.
Nói đi, bố xử đẹp nó cho.
"
"Là đứa con rơi đó chứ đâu!"
Bà Ngọc kéo dài giọng đáp, mắt trợn trạo cả lên.
Ông Hoàng Tùng vừa nghe thế, mặt mày lập tức trở nên hung dữ ác liệt.
Ông kéo con gái qua ghế ngồi, hỏi: "Chuyện là thế nào? Con kể xem"
Bảo Thư lại kể lại lần nữa.
Nghe con gái kể lại xong, chẳng biết ông Tùng nghĩ tới cái gì, vẻ mặt trầm tư tính toán.
Bà Ngọc thấy chồng là lạ, lay tay: "Ông làm sao đấy? Sao không nói gì?"
"Bố, lần này bố phải dạy dỗ đứa con hoang kia cho con đấy.
Không, con ứ chịu đâu.
"
Bảo Thư phụng phịu.
Tuy rằng Cao Danh đã nói cho cô biết kế hoạch của hắn.
Cô biết hiện tại hắn đang cần dùng tới Hạ Lâm.
Nhưng chính vì thế cô mới thấy ức.
Không cho Hạ Lâm một bài học, cơn giận này làm sao cô có thể nuốt trôi được.
Ông Tùng nhìn vợ con, hắng giọng: "Tôi vừa nghĩ ra cách để tiếp tục kí hợp đồng với công ty Đông Quang"
Mấy ngày nay ông đang phiền muộn vì chuyện sắp kết thúc hạn hợp đồng với Đông Quang.
Mấy lần gặp chủ tịch Đông Quang, Trương Đồng.
Ông có nói bóng gió về chuyện tiếp tục hợp tác mà lão già đó cứ im ru, không tỏ một chút thái độ hợp tác nào.
Ông đang không biết phải làm sao.
Giờ thì có rồi! Con nhỏ kia trở về thật đúng lúc.
Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh! Mẹ con bà Ngọc nhìn ông khó hiếu, đang nói chuyện con ranh mất nết kia mà.
Bà Ngọc tằng hăng: "Chuyện này thì có liên quan gì?"
Ông Tùng nhìn vợ bằng ánh mắt coi thường: "Thế mới bảo đàn bà là sinh vật nông cạn.
"
Rồi ông chỉnh lại tư thế, nói tiếp: "Này nhé.
Vừa nãy con có nói là đồ con ranh kia mặc là đồ rẻ tiền đúng không? Vậy có nghĩa là nó hiện tại không có tiên, vẫn nghèo túng.
"Chắc đi theo thằng kia cũng là muốn dựa hơi thôi.
Chứ mà là bồ, nó còn ăn mặc rách rưới thế đi dự tiệc à.
Giờ chúng ta chìa tay ra, gọi nó về, hứa hẹn cho nó một cuộc sống giàu sang.
Tôi không tin nó lại chê tiền đấy.
Sau đó bán nó cho lão già Trương Đồng.
Như vậy chuyện làm ăn sẽ được giải quyết.
Cả nhà ba người, sáu mắt nhìn nhau, loé sáng.
Lão già Trương Đồng ấy thích nhất là gái đẹp, trẻ mà.
"Bố thật cao tay! Con yêu bố nhất"
Bảo Thư ôm lấy ông Tùng, cười thoả mãn.
Cô vì giận quá mất khôn.
Không suy tính sâu xa được như bố.
Đúng là nếu chỉ thuê người dạy dỗ nó một trận thì còn nhẹ quá.
Phải vừa trả được thù mà vừa có lợi cho việc làm ăn mới là cao tay.
"Thế nên con phải tạm thời chịu khó nhẫn nhịn, không được làm gây chuyện tổn hại với nó, biết không?"
Ông Tùng nhắc nhở.
"Con biết rồi, bố yên tâm"
Bảo Thư cười.
Chỉ là phải tạm thời nhân nhịn thôi mà.
Chờ sau khi cả Cao danh và bố cô lấy được hợp đồng, khi đó cô muốn làm gì nó mà chả được.
Sáng sớm, Hạ Lâm vừa thức dậy đã vui vẻ lấy bình nước ra ngoài ban công tưới mấy giò lan Vũ Nữ.
Đây là giống lan cô mang từ Anh về, rất đặc biệt, quý hiếm.
Hiếm nhất trong dòng họ lan.
Nay mấy em Vũ Nữ của cô mọc nụ rồi nhé.
Không lâu nữa là sẽ ra hoa thôi.
Để có được thành quả này, Hạ Lâm đã phải bỏ ra cả một năm ròng chăm sóc đó, nhìn thấy dấu hiệu này, trong lòng chợt thấy râm ran, mong chờ lẫn vui mừng.
"Trông em có vẻ vui nhỉ?"
Bỏng đâu đó vang lên giọng nói trãm ấm quen đến mức không thể quen hơn.
Hạ Lâm giật mình, vứt luôn cả bình tưới trong tay.
Hoảng hốt đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng thấy ai đó!
đang!
đứng!
ngoài!
ban!
công!
nhà!
bên!
cạnh!
"Mẹ ơi!"
Hạ Lâm sợ hãi thốt lên.
"Thầy! sao thầy lại ở đây?"
Không phải! không phải căn biệt thự bên cạnh chưa có người mua à? "Nhà tôi ở đây, tôi không ở đây thì ở đâu?"
Đình Thiên tựa mình vào cái cột, thích thú nhìn Hạ Lâm.
Anh đã thay đồ đi làm chỉnh tề, muốn đẹp trai phong độ bao nhiêu là có bấy nhiêu, có thể đủ làm toả sáng cả khu biệt thự Ảnh Phượng này luôn ấy chứ.
Truyện Điền Văn
"Nhà thầy! ?"
Hạ Lâm kinh hãi, trợn mắt nhìn người đứng cách mình chưa tới ba mét kia.
Nhà thầy ở khu Long Trạch cơ mà, sao bỗng dưng lại biến tới đây röí? Chả lẽ chỉ vì muốn theo đuổi cö mà đổi nhà? Mợ nó, có cần đuổi bám tới tận đây không hả? Lúc trước, hai người sống hai nơi