Cả năm gặp được có ba lần vào ngày sinh nhật của ông cụ và hai vợ chồng bà.
Nhiều lúc mẹ Châu nghĩ, nếu không có ngày sinh nhật, chắc chắn thăng nhóc này khỏi về luôn quá.
Mẹ Châu nghĩ mà thấy tức, thấy tủi muốn chết.
Đình Thiên làm sao lại không hiểu thấu tâm tư của mẹ Châu.
Anh cũng biết rõ tội không về thăm nhà của mình, không hề cãi lại, một câu nhận tội luôn: "Xin lỗi mẹ, con bận"
Mẹ Châu còn muốn răn dạy con trai, lại bị bố Phàm lên tiếng giảng hoà trước: "Được rồi.
Không phải con nó đã về rồi sao, em đừng làm khó nó nữa.
Đã về đông đủ rồi thì ăn cơm thôi"
Bố Phàm đã phát lệnh, có ai dám không nghe.
Cả nhà cùng đứng dậy, đi về phía phòng ăn.
Dương Đình Nhân đi tới khoác vai anh cả, thích chí nói tiếp chuyện đang nói dở ban nãy.
"Anh.
Anh có biết hôm nay mami gặp chuyện gì không?"
"Chuyện gì?"
Đình Lập chỉ chờ có thế, vanh vách thuật lại câu chuyện của mẹ Châu, cả phần mẹ yêu nhìn trúng người ta, muốn bắt về làm vợ cho Đình Lập cũng kể cho bằng hết.
Đình Thiên nghe mà chẳng có nổi một biểu cảm khác lạ nào, vẫn trầm ổn như cũ, cho tới khi Đình Nhân hỏi: "Anh có biết nữ hiệp giúp mẹ kia là ai không?"
"Là ai?"
"Hạ Lâm, tổng giám đốc công ty game điện tử Thiên Hạ"
Bàn tay cầm đũa của Đình Thiên thoáng khựng lại.
Trong lòng anh như có gì đó va phải, giật mình.
Ánh mắt anh hơi chuyển động rồi nhanh chóng coi như không có chuyện gì, tiếp tục gắp đồ ăn.
Dương Đình Nhân còn đang bận hiếu kỳ muốn biết cô gái kia là nhân vật lợi hại thế nào, mà mẹ Châu vừa gặp một lần đã đỉnh ninh muốn người ta làm con dâu của mình.
Làm sao phát hiện ra sự thay đổi nhỏ của anh trai.
Chỉ có một người, tinh ý nhận ra sự thay đổi ấy!
Mẹ Châu tay bận gắp món sườn cừu nướng một vòng cho cả mấy cha con, miệng rảnh nói: "Phải rồi Đình Thiên, Kiều Giang về rồi đấy.
Sáng nay mẹ có gặp con bé, nó nói muốn gặp con nhưng không liên lạc với con được.
"
Đình Thiên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, qua loa nói: "Mẹ cũng biết công việc của con không tiện mở điện thoại mà"
"Đương nhiên là mẹ biết rồi, nếu không con nghĩ mẹ sẽ chịu nói giúp con với con bé sao.
"
Mẹ Châu liếc xéo con trai, nói tiếp: "Chuyện của hai đứa để cũng quá lâu rồi.
Mà con giờ cũng đã công thành danh toại, nên tính tới chuyện kết hôn thôi.
Con là đàn ông thì không sao, chứ người ta là con gái, không thể để đợi lâu mãi như vậy được.
"
Bố Phàm gật đầu tán thành: "Mẹ con nói đúng đấy.
Năm nay con đã ba mốt, Kiều Giang cũng đã hai bảy, phù hợp để tính chuyện kết hôn rồi.
Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa.
Để mai mẹ con đi xem ngày rôi con sắp xếp chút thời gian cùng chúng ta qua nhà bên đó nói chuyện dạm hỏi.
"
Đình Thiên đặt chén đũa xuống, nghiêm túc nói: "Con chưa từng nói sẽ lấy Kiều Giang"
"Ơ.
.
"
Mẹ Châu sửng sốt: "Không phải trước đây quan hệ hai đứa rất tốt sao? Con bé Kiều Giang cũng rất yêu con mà"
"Con với Kiều Giang chỉ là bạn, không hơn không kém.
Nói tóm lại, con sẽ không lấy Kiều Giang.
"
"Con nói vậy là có ý gì hả?"
Mẹ Châu trợn mắt, không thể tin những gì mình vừa nghe.
"Những gì cần nói, con đã nói hết rồi.
Con no rồi, con lên phòng trước.
"
Đình Thiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, đứng dậy, đi thẳng lên lầu.
Mẹ Châu nhìn theo con trai, ngơ ngác như con nai vàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bà nhìn hai cậu quý tử còn lại, hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Không phải xưa nay hai đứa nó vẫn luôn quen nhau đó à?""
Dương Đình Nhân thở dài: "Dương phu nhân à, mẹ hình như hiểu lầm gì đó rồi thì phải.
Con không biết chị gái Kiều Giang kia có yêu anh Cả hay không.
Nhưng con dám khẳng định, anh Cả chưa từng có tình cảm với cô ta"
Mẹ Châu không tin, bà lại quay qua hỏi Đình Lập: "Đình Lập, lời nó nói có phải không?"
"Đúng 100%.
Hà Kiều Giang không hợp với anh Cả đâu mẹ"
Mẹ Châu và bố Phàm nhìn nhau, hoang mang thật sự.
Cái thằng nhóc Đình Nhân môm miệng lắt léo không đáng tin chứ lời của Đình Lập, ông bà có thể nghi ngờ sao? Hai nhà Dương - Hà vốn có qua lại từ lâu, quan hệ rất tốt.
Từ nhỏ, Kiều Giang đã luôn đi theo Đình Thiên như hình với bóng.
Đình Thiên vào quân