Clip này được ghi lại từ camera công cộng nên hình ảnh không rõ nét lắm.
Cộng thêm hai người đàn ông, một người đứng ngược camera cao hơn, kẻ đứng đổi diện thấp hơn người kia nên không thấy mặt đâu.
Ai cũng thắc mắc không biết đó là người nào.
Cho tới khi, người đàn ông cao hơn xoay người lại, đế lộ khuôn mặt mình và mặt người kia.
Toàn thể phóng viên sửng sốt.
Người đàn ông hơi lùn kia là trợ lý của tống giám đốc Phượng Vân mà.
Ông này thường xuyên xuất hiện cùng tổng giám đốc nhà mình nên giới phóng viên chẳng còn lạ gì.
Người còn lại!
nhìn giống người đang ngồi cạnh Hoàng Nhất lắm.
Cộng đồng chấn động toàn tập.
Xong, vẫn chưa hết.
Trên màn hình LED xuất hiện thêm một bức ảnh được phóng lớn, đấy là một tờ hoá đơn chuyển khoản trước với con số ba trăm triệu.
Người gửi là ông Nguyễn Đạt, trợ lý tổng giám đốc Phượng vân.
Người nhận không phải ai khác ngoài Lôi Hữu Lợi.
Tới lúc này, cả những người xem trực tiếp cho tới đám phóng viên đều hoá đá.
Là thật sao? Những chứng cứ này đều là thật.
Công ty Phượng Vân mới là kẻ ăn cắp? Ôi mẹ ơi, khó tin quá.
Xong, chẳng ai đang khiếp sợ bằng Lôi Hữu Lợi, kẻ vì hư vinh mà bán đứng bạn thân.
Mấy ngày qua thấy Hoàng Nhất luôn não về, lo lắng.
Hắn cứ tưởng cậu không thể tra ra manh mối gì, không ngờ hôm nay!
Cậu lại tung lưới bắt gọn! Hắn không hiểu, từ khi nào Hoàng Nhất lại trở nên thâm sâu khó đoán như vậy? Cho dù hắn không hiểu, cho dù hắn bất ngờ thì tình thế đã không xoay chuyển được rồi.
Hắn vội vàng mà lắp bắp giải thích: "Hoàng Nhất!
mày!
mày hãy nghe tao giải thích.
Tao!
tao không cố ý đâu.
"
Hoàng Nhất nhìn hắn bằng ánh mắt bình thản mà xa lạ, cậu nói: "Tao biết, mày không cố ý.
Mày chỉ vô tình mê tiên vô tình bán rẻ tình bạn của tao với mày mà thôi"
Cơ thể Lôi Hữu Lợi rũ rượi ra, Hoàng Nhất vẫn nói tiếp: "Mày rất hiểu tao, Lợi ạ.
Hôm đấy, sau khi xem bản Demo của Phượng Vân xong, tao đúng là đã có ý tự động rút lui trước khi chạy bản Demo của mình.
Bởi tao nghĩ, không chỉ tao, mà cả thế giới này ai cũng biết, một khi người khác biết bản Demo của tao giống với Phượng Vân.
Tao sẽ bị ném đá, bị huỷ bỏ tư cách cạnh tranh ngay lập tức mà không cần một lời giải thích.
Hậu quả sau đó thế nào? Tao rất có thể sẽ bị tẩy chay khỏi giới Thể thao điện tử.
Vì thế, tao đã quyết định im lặng rút lui.
Tao tính trở về sẽ tự lặng lẽ điều tra chân tướng.
Nhưng ngay sau đó, tổng giám đốc Thiên Hạ, chị Hạ Lâm lại bất chấp quyết định hàm hồ của tao, đề nghị tao chạy bản Demo""
Cậu dừng một chút để lấy hơi: "Mày có biết sau khi xem xong bản Demo, chị ấy đã nói gì không? Chị ấy không hỏi tại sao.
Không hề chất vấn tao nửa lời.
Chị ấy chỉ nói, cho tao bảy ngày để chứng minh, những mẫu thiết kế nhân vật kia là của tao.
"
Nói tới đây, cậu xoay người nhìn thẳng vào ống kính bằng ánh mắt biết ơn: "Nếu không có sự tin tưởng vô điều kiện của chị Hạ Lâm, ngày hôm nay, tôi đã không có cơ hội đứng ở đây rửa oan cho mình, lấy lại sự trong sạch cho Trần Vĩnh.
Càng không có cơ hội vạch trần hành vi vi phạm pháp luật của công ty game Phượng Vân.
Cám ơn chị, tổng giám đốc"
Cậu cúi đầu thật sâu trước hàng nghìn đôi mắt đang xem trực tuyến.
Hoàng Nhất không cần biết, cô có nhìn thấy cậu hay không, cậu vẫn làm.
Tất nhiên là vậy, không chỉ có Bạch Dương mà còn có Trịnh Nhật Luân, Quế Thanh Thanh, Diệu Nhiên đang cùng ngôi một chỗ xem diễn biến qua màn hình TV.
Khoé môi cô cong lên, có đắc ý cũng có tùy hứng.
Cô vốn lo Hoàng Nhất lần đầu đứng trước nhiều người sẽ tự loạn làm hỏng việc, xem ra là cô lo thừa.
Đám phóng viên chấn động, sao sự việc không xảy ra theo kịch bản gì hết thế? Đáng lẽ ra hôm nay Trần Vĩnh phải xin lỗi Phượng Vân cơ mà.
Sao giờ kẻ bị hại lại biến thành bị cáo rồi? Ban đầu họ dựa theo tình hình mà chuẩn bị một rổ câu hỏi đến đây.
Nhưng lúc này, những câu hỏi kia không có đất dụng võ, đã thế còn rơi vào tình thế bí bách, không biết nên phải nói gì, hỏi gì.
Cả đám cứ ngây ra như phỗng.
Trông rất buồn cười! Chưa từng có ai lại có thể làm khó đám phóng viên ranh ma lắm trò như bây