"Làm tốt lắm, Thy Thy, Hạ Lâm!"
Lam Vũ tán thưởng cả hai, đặc biệt là Hạ Lâm.
Anh nhìn cô với một ánh nhìn rất khác, như kiểu có là viên ngọc vừa được phát hiện.
Hạ Lâm không nói gì, chỉ mỉm cười.
Cô vẫn chưa hiểu ý Lam Vũ nói là gì.
Nói cứ như cô vừa hoàn thành nhiệm vụ được giao vậy.
Ánh nhìn đó cũng chỉ dừng lại ở đấy, không có gì thêm.
Anh lấy còng số tám khóa tay hắn lại, lôi hắn dậy, lục lục gì đó trên người hẳn, cuối cùng lấy ra một thứ được giấu trong mái tóc giả.
"Mày cũng ranh ma phết đấy"
Lam Vũ không keo kiệt cho hăn lời khen, còn đội cả tóc giả để giấu đồ, kỹ xảo này người bình thường không thể nào nghĩ ra được.
Chẳng qua, người hắn đắc tội cũng không phải người tầm thường.
Hạ Lâm nhìn một màn này không khỏi kinh ngạc.
Rốt cuộc người đàn ông này có lai lịch như nào? Tò mò nhưng cô không vội hỏi.
Đứng nhìn Lam Vũ giao cho người của mình vừa tới sau: "Giải hản về quân khu, canh chừng cẩn thận, đích thân tôi sẽ thẩm vấn"
Thế là trước sự sửng sốt lần hai của Hạ Lâm, người đàn ông kia bị người của quân đội áp giải đi.
Cô còn tưởng hẳn không cẩn thận đắc tội với Lam Vũ, như thể nào lại có liên quan đến tận quân khu luôn rồi.
Cô từng nghe Đình Thiên nói, chỉ có tội phạm đặc biệt ảnh hưởng tới quốc phòng mới bị giải về khu quân sự thẩm vấn.
Trước khi đi, hắn còn quay lại nhìn vớ ánh mắt căm thù, oán hận.
Hạ Lâm rùng mình, không hiểu sao cô có cảm giác ánh mắt kia là giành cho mình chứ không phải Lam Vũ.
Lúc này cô chợt nghĩ, có phải cô đã hành xử quá vội vàng thiểu suy nghĩ rồi không? "Anh Hai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Hản là ai?"
Lam Thy giờ mới lên tiếng hỏi.
Lam Vũ nhìn qua Hạ Lâm một cái, không kiêng ky gì nói: "Là gián điệp.
Hản đã lén cài thiết bị thu âm nghe lén anh và Đình Lập nói chuyện.
May mà Phùng Bảo kịp thời phát hiện.
"
Bảng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Gián điệp? Hạ Lâm sửng sốt, cô vừa nghe được gì thế.
Tên đó là gián điệp.
Cuộc nói chuyện của Lam Vũ và Đình Lập hắn phải rất quan trọng, cho nên chuyện này là thông tin cơ mật, Lam Vũ lại có thể nói cho cô nghe, không sợ cô tiết lộ ra bên ngoài sao.
Lam Thy không hề biết tâm tình phức tạp của Hạ Lâm, nhíu mày: "Cái anh đang cầm là thiết bị nghe lén sao?"
"Ừ"
Lam Vũ nhìn khối sắt nhỏ chỉ to bằng viên trong tay mình, kể sơ qua những gì đã xảy ra.
Đây là thiết bị nghe lén mới nhất vừa xuất hiện, nó có khả năng nhiễm sóng rất tốt, thiết bị dò sóng cao cấp cũng không phát hiện ra.
Cho nên anh và Đình Lập mới không phát hiện ra bất thường khi vào trong phòng ăn đó.
Tận tới khi hai anh rời khỏi, tên gián điệp kia mới lẻn từ phòng bên cạnh vào lấy đồ.
Không biết có phải là trời giúp không mà hôm nay anh lại làm rơi chìa khóa xe trong đó.
Phùng Bảo, cấp dưới của anh quay lại lại tìm mới phát hiện ra tên gián điệp kia đang gỡ máy nghe lén ra.
Hản thấy vậy, chạy qua ra cửa sổ trèo xuống tầng dưới, xuyên qua phòng phá cửa ra ngoài này.
Anh và Đình Lập biết chuyện đuổi theo nhưng không kịp.
Hản chạy quá nhanh.
"May mà cậu và Hạ Lâm bắt được hản""
Đình Lập lên tiếng: "Hai người lần này lập công lớn rồi đấy, đặc biệt là Hạ Lâm.
Anh phải cảm ơn em.
Không ngờ võ công của em lại lợi hại như vậy"
"Phải đấy: Lam Thy cũng không nhịn được tán dương: "Lần này không có Hạ Lâm, em đã bị thương rồi.
Hạ Lâm, em thật sự rất giỏi"
Đôi mắt tĩnh lặng của Lam Thy bỗng nhiên chuyển động, ánh lên tia phấn khích đã lâu không xuất hiện, còn chủ động đổi cách xưng hô.
Cô thật sự rất hứng thú với chiêu thức hạ gục đối phương vừa rồi của Hạ Lâm, dứt khoát đủ ác mà còn rất đẹp mắt.
Được khen, Hạ Lâm càng ái ngại cười trừ: "Em chỉ tiện tay thôi, không nghĩ mình lại giúp được mọi người việc lớn.
"
Cô cảm thấy ngộp thở với những thông tin mới nghe này.
Cô chỉ là tiện tay thì tương trợ thôi, vậy mà cũng có thể vô tình lập được công lớn với xã tắc.
Dù cô không biết cụ thể là công gì, nhưng cuộc nói chuyện của một Đại tá quân đội và Thứ trưởng bộ ngoại giao, chắc chắn có liên quan lớn tới vận mệnh