Từng người một thay phiên nịnh nọt.
Hồng Lạc ôm tay cô: "Ai nói trách cậu chứ.
Tại anh ta xuất hiện bất ngờ quá nên bọn tớ nhất thời không thích ứng kịp thôi mà.
Tớ biết cậu đều coi bọn tớ là anh em tốt mà"
Gia Tôn sờ mũi: "Là do bọn tớ lo lắng cho cậu thôi mà"
Nam Phú cười nhe răng: "Tớ thấy hẳn rất đẹp trai.
Rất xứng với cậu!"
Minh Tường đen mặt: ".
.
"
Anh muốn đạp cho mấy đứa này bay ra Bắc Băng Dương có được không? Nhật Luân không còn hiểm lạ gì với đám nhí nhố này, còn bốn người Quế Thanh Thanh, Diệu Nhiên Hoàng Nhất và Minh Thư chưa trải nghiệm bao giờ, nhìn cảnh tượng nói lật là lật mặt này chỉ biết trợn mắt há mồm rộng xuống tận nách.
Xem ra các cô, cậu phải làm quen dần với tính cách thất thường này của bọn họ.
"Hạ Lâm, khi nấy cô nói Dương Đình Thiên chính là con trai nhà họ Dương Quân đội đấy hả?"
Người lên tiếng là Nhật Luân.
Nhờ câu hỏi của anh, mọi người mới nhận ra thông tin đáng chú ý này.
"Không sai.
Anh ấy chính là con trai cả nhà họ Dương kia đấy"
Hạ Lâm xác nhận.
Cả đám lại được một phen kinh ngạc.
Thế này không phải mai sau Hạ Lâm sẽ là dâu gia tộc hào môn thế gia rồi sao? Sau đó, Đình Thiên trở lại nói có việc phải đi trước, Hạ Lâm liền đi cùng.
Tướng đầu đàn đi rồi, mọi người cũng không còn hứng thú tiếp tục ăn uống nữa, dù sao cũng đã ăn uống no căng rồi, cả bọn giải tán ra về.
Tất nhiên "về" ở đây là về nhà ngủ.
Tổng giám đốc đã ban lệnh cho họ nghỉ một tuần rồi, tha hồ về nhà nằm kênh! Hoàng Nhất cũng ban lệnh như Hạ Lâm, cho toàn bộ nhân viên của mình nghỉ ngơi.
Riêng ông chủ Tường mang tiếng là người nắm quyền lực vẫn phải trở về tiếp tục cày như trâu như bò!
Buổi chiều này chính là sinh nhật của Vệ Quân.
Khác với những cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu, anh chỉ mở tiệc party hồ bơi mời bạn bè, không có người lớn, quy mô không lớn như những bữa tiệc xã giao kia.
Dẫu vậy, sự hoành tráng, xa xỈ vẫn không thua kém những bữa tiệc lớn.
Năm giờ chiều, bạn bè của anh đã đến đông đủ, bao gồm Lam Vũ, Đình Lập và Lam Thy.
Chỉ còn thiếu một người vẫn chưa thấy đâu.
Vệ Quân đứng nói chuyện với lũ bạn, lại chốc chốc hết nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn ra cửa ra vào.
Sốt ruột không thôi.
Sao giờ này cô còn chưa tới? Cô bị kẹt xe hay là cô không tới? Trong đầu anh luôn quanh đi quẩn lại mấy câu hỏi này.
Mà tại sao anh lại phải sốt ruột, trông ngóng cô nhỉ? Cô có là gì của anh đâu.
Cô đến hay không cũng thể cả thôi mà.
Nghĩ thì nghĩ thế, Vệ Quân vẫn không ngăn nổi bản thân trông mong Hạ Lâm.
Một góc nào đó trong cơ thể anh đang mỏi mòn chờ đợi bóng dáng xinh đẹp thướt tha ấy xuất hiện đến độ sắp héo rũ rồi.
Võ Khải Nguyên thấy bạn nhấp nhổm không yên, khó hiểu tới vỗ vai anh một cái, trêu: "Cậu đang chờ ai à? Sao cứ nhìn ra ngoài cửa mãi thế"
Vệ Quân bị giật mình bởi cái vỗ vai kia, anh giận quá hoá cáu: "Chờ ai chả được, liên quan gì cậu.
"
Đã quen với tính cách của thằng bạn, Khải Nguyên bị gắt cũng không để bụng, tiếp tục trêu: "Là người nào mà lại khiến cậu Quân trông ngóng đứng ngồi không yên thế.
Tôi tò mò lắm nha"
Ba người Đình Lập, Lam Vũ và Lam Thy nghe vậy, đôi mắt cũng ánh lên vẻ tò mò.
Đúng là họ chưa từng thấy vẻ mặt sốt ruột này xuất hiện trên người Vệ Quân bao giờ.
Hôm nay chính là lần đầu tiên.
Không để mọi người tò mò lâu, ngay sau đó người mà Vệ Quân trông mong đã xuất hiện nơi cửa ra vào.
Một cô gái xinh đẹp với làn da trắng ngần mặc trên người chiếc váy màu đen dáng ngắn huyền bí, kiêu sa để lộ đôi chân trắng ngọc ngà đẹp hút hồn.
Thế là mặt mày đang rất khó coi của ai kia bỗng rạng rỡ như mặt trời ban trưa, vứt bỏ luôn đám bạn thân, sải bước lớn tới đón đường Hạ Lâm.
Bộ ba Đình Lập ngạc nhiên.
Kia chẳng phải là Hạ Lâm sao? Chỉ có Khải Nguyên thản nhiên cong môi cười thú vị.
Biết ngay người Vệ Quân đang đợi là "Bông Hoa Mẫu Đơn"
kia mà.
Chỉ có cô gái này mới khiến một người luôn tỏ ra dửng dưng bàng quang như Vệ Quân nhấp nhổm như