Bác sĩ Đạo đi rồi.
Đình Thiên cũng đi làm thủ tục xuất viện.
Khi anh sắp ra tới cửa, Kiêu Giang bỗng tới giữ lại: "Đình Thiên, em đi cùng anh.
"
"Không cần đâu"
Anh lạnh nhạt từ chối, sải bước đi thẳng.
Khó khăn lắm Kiều Giang mới có được cơ hội đi riêng với anh thế này, cô dễ gì chịu từ bỏ.
Mặc kệ anh không đồng ý, cô vẫn cứng đầu đi theo: "Được rồi, anh không cho em đi theo anh vậy em đi trước là được chứ gì’
Nói rồi, cô tinh nghịch chạy lên phía trước một đoạn xa rồi quay lại chờ anh, một bộ nhí nhảnh đáng yêu, như không thèm để ý tới sự lạnh nhạt của anh.
Cô lúc này khác hoàn toàn hình tượng trang nghiêm, uy vũ khi khoác bộ quân phục trên người, mà giống một cô gái đang yêu lắm.
Có vài bác sĩ nam và bệnh nhân nam vô tình nhìn thấy, to mắt há mồm nhìn sắp rớt cả hàm luôn.
Chỉ có Đình Thiên không cảm thấy có gì đặc biệt, vẻ đẹp ấy không có chút ảnh hưởng nào đến anh cả.
Anh bước tới trước mặt cô, thấy cô cứng đầu anh cũng không buồn cản nữa: "Tùy em vậy"
Kiều Giang cười tít mắt.
Cô biết anh vẫn không nỡ từ chối cô mà, trước đây như vậy, bây giờ cũng thể.
Chỉ cần anh không nỡ tức là cô vẫn có cơ hội.
Mẹ Châu ở phía sau nhìn trộm, mừng thầm.
Phải vậy chứ, con dâu của bà giỏi lắm.
Cô gái tốt như vậy, có mà thắp đèn đi tìm cũng khó thấy.
Bà cảm thấy mình thật sáng suốt khi chọn Kiều Giang cho Đình Thiên.
Vẻ ngoài của Đình Thiên và Kiều Giang quá nổi bật, mỗi một bước đi đều thu hút nhiều ánh mắt xung quanh.
Rồi chẳng biết Kiều Giang đi kiểu gì, không cẩn thận bước lỡ nhịp vấp ngã.
"A!
Tiếng kêu thanh thúy của Thượng tá Hà vang lên.
Cánh đàn ông gần đó trợn to đôi mắt như sắp rớt cả trọng, chân tay cũng cuống lên như muốn phi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân luôn vậy.
Chỉ là bọn họ làm gì có cơ hội đấy.
Còn chưa đi được nửa đường, người ta đã rơi vào một vòng tay rắn chắc khác rồi.
Cảm giác được vòng tay ấm áp mềm mại, Kiều Giang mắt nhằm nghiền mà trong lòng thầm cười.
Cô biết anh sẽ đỡ cô, không nỡ nhìn cô bị đau mà.
Hai cánh tay xinh đẹp thanh mảnh "theo phản xạ tự nhiên" ôm lấy thắt lưng đối phương, run run như rất sợ hãi mà ôm mãi không buông.
"Thượng tá Hà, đã không sao rồi.
Cô có thể bỏ tôi ra được rồi.
"
Một giọng nói khác lạ rơi vào màng nhĩ của Kiều Giang.
Cô giật mình, giọng nói này, không phải của Đình Thiên.
Đáy lòng có dự cảm không tốt.
Kiều Giang vội mở mắt.
Trước mắt cô đây, là một người đàn ông điển trai, nhưng không phải Đình Thiên.
"Võ Khải Nguyên?"
Cô nhíu mày thốt lên.
Ý thức được vấn đề không đúng, cô lập tức buông người ta ra, đứng dậy, lùi ra sau, tỏ thái độ khó chịu chất vấn: "Sao lại là anh?"
Tên điên này ở đâu chui ra vậy.
Rảnh quá hay gì mà nhào vô phá đám.
Cô mượn hắn à? Võ Khải Nguyên nhún vai: "Chứ cô nghĩ là ai?"
Anh đi ngang qua, thấy cô sắp ngã sấp mặt mới tốt bụng vươn tay cứu giúp, vậy mà cô ta không hề cảm ơn một tiếng, lại còn lên giọng chất vấn anh là sao? Bình thường cô ta cũng không vô lý như vậy.
Nghĩ nghĩ, Võ Khải Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh hết liếc nhìn Kiều Giang đang hậm hực như bị hụt mất miếng bánh ngọt, lại liếc Đình Thiên đang dửng dưng không liên quan bên cạnh, cuối cùng bộ não thông minh cũng hiểu ra vấn đề.
Anh khẽ à một tiếng, mắt ánh lên tia thích thú.
Anh cất giọng áy náy mà cũng chẳng ra áy náy: "Thiếu tướng Dương, em không cẩn thận đã nhanh tay đỡ được Thượng tá Hà của anh, anh không trách em chứt"
"Sao anh lại trách chú? Chú vừa làm được một việc tốt mà"
Đình Thiên nhàn nhạt nhìn Võ Khải Nguyên.
Anh cũng không muốn nói nhiều vấn đề này, câu trước câu sau đã đổi chủ đề: "Chú đến thăm Khải Hựu à.
Tình hình cậu ấy sao rồi?"
"Vẫn vậy, chưa có chút động tĩnh nào.
"
Võ Khải Nguyên lắc đầu, ánh mắt thoáng chốc buồn bã.
"Cố gắng lên, rồi cậu ấy sẽ tỉnh thôi"
Đình Thiên chẳng biết nói gì hơn, vỗ lên vai anh an ủi.
"Hy vọng lời này của anh sẽ sớm thành hiện thực.
"
Võ Khải Nguyên cười buồn.
Đã năm năm rồi.
Anh chờ đã được năm năm rồi mà anh ấy cứ ngủ mãi chẳng chịu tỉnh.
Không khí nơi này nháy mắt chùng xuống thấy rõ, mà không khí này lại chẳng có