Cơn gió không chỉ thổi bay không khí ngột ngạt trong phòng, mà còn thổi bay sự mệt mỏi của Lam Thy sau một ngày dài làm việc.
"Dễ chịu quá Khải Hựu.
Anh có muốn nghe nhạc không.
Em mở cho anh nghe nhé.
Anh thích bài gì? Bài Why not me anh hay nghe nhé.
"
Khải Hựu của cô là người lính không quân có một tâm hồn nghệ sĩ, bay bổng.
Thể loại nhạc gì anh cũng thích nghe.
Từ nhạc quê hương, Âu Mỹ, nhạc Hoa, Hàn, Nhật! tất tần tật mọi thế loại, chỉ cần giai điệu du dương, dễ nghe.
Hồi Why not me mới ra mắt, anh vừa tình cờ nghe được một lần liền nghiện luôn, trở về liên tìm mua đĩa, ngày ngày mở nghe.
Ngặt nỗi, anh thích nghe nhạc như vậy lại sở hữu giọng ca chả hay tẹo nào.
Nói ra sợ anh sẽ buồn nhưng thật sự là giọng anh rất giống vịt kêu.
Chờ giai điệu mở đầu trầm trầm của ca khúc vang lên, Lam Thy đi lấy nước ấm lau người cho anh, nhẹ nhàng từng chút một, thành thục cứ như đây đã là một công việc thường ngày của cô.
Cô lại tiếp tục nói chuyện với anh: "Hôm nay anh thấy thế nào? Có khỏe hơn không?"
"Hôm nay em vừa ký hợp đông mới đấy, trị giá gần ngàn tỷ "Mà mấy ngày nữa em phải đi Singapore, khoảng một tháng mới về.
Tạm thời không thể tới thăm anh được rồi.
Em sẽ nhớ anh lắm đấy.
Anh có nhớ em không?"
"Em nói trước là anh phải nhớ em đấy nhé.
Không em sẽ giận cho anh biết"
Từ đầu tới cuối vẫn chỉ có một mình cô nói chuyện, Khải Hựu chẳng hề đáp lại.
Nhưng Lam Thy biết, anh chỉ không thể nói được mà thôi, vẫn có thể lắng nghe cô nói!
Đêm nay, trời đặc biệt trong vắt, không một gợn mây.
Cả một bầu chỉ chít vô vàn vì sao lấp lánh, y hệt một tấm vải lớn gắn đầy những viên kim cương nhỏ li ti, trông rất đẹp mắt.
Hồng Lạc nằm ngửa mặt lên trời, tay giơ lên như muốn bắt lấy dải tinh tú cao vời vợi kia.
Cô trâm giọng đề nghị: "Cậu kể tớ nghe chuyện cậu và ông Thiếu tướng kia quen nhau đi"
Cô đã muốn hỏi từ hôm trước rồi mà chưa kịp hỏi Hạ Lâm đã đi theo Đình Thiên mất tiêu rồi, làm cô cứ phải nín nhịn mãi cho tới bây giờ.
Hạ Lâm nằm kế bên, phóng ánh mắt về phía bầu trời lung linh, hoài niệm kể: "Năm gặp Đình Thiên, tớ mới học lớp năm.
Hồi ấy tớ nhát lắm, chuyên gia bị bạn học bắt nạt.
Còn thường xuyên bị đám nam sinh hư hỏng học cấp hai trường bên trấn tiền, nếu không đưa tiền, sẽ bị đánh.
Mà tớ làm gì có tiên đưa cho bọn chúng.
Nên lần nào cũng bị đánh"
Một lần, cô được một anh mặc quân phục giải vây.
Thấy người ta siêu quá, thế là mặt dày nài nỉ nhận mình làm học trò.
Ban đầu Đình Thiên cũng khó tính lắm, một hai không nhận.
Cô phải giở hết các chiêu năn nỉ ra, anh mới đồng ý.
Nhiều lúc cô cứ nghĩ, có thể anh là do Chúa mang đến bên cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô.
Từ khi biết anh, cô học được cách mạnh mẽ, cứng rắn, kiên cường.
Ai đánh cô, cô đánh lại.
Ai làm cô đau một, cô trả tận mười.
Từ đó, không còn ai dám bắt nạt cô nữa.
Bóng đêm vây quanh tuổi thơ cô bao nhiêu năm, cứ như vậy dần dần bị đẩy lùi.
Cơn gió nhẹ lướt qua sân thượng hất bay những sợi tóc mai màu hồng phấn của Hồng Lạc.
Cô vuốt vuốt chúng xuống, nghiêng đầu qua, tò mò hỏi: "Tớ hỏi nhé.
Đình Thiên tốt như vậy mà trước đây cậu không hề động lòng sao?"
Cô vốn tính hỏi vì sao Hạ Lâm lại thích Đình Thiên.
Nhưng sau khi nghe Hạ Lâm kể giai thoại quen nhau mười hai năm của hai người họ.
Cô cảm thấy câu hỏi đó không cần thiết nữa.
Gặp người đàn ông tốt như vậy mà không thích thì chắc chắn trái tim người đó bị chó tha đi rồi.
"Động lòng kiểu gì?"
Hạ Lâm tằng hắng: "Người ta hơn tớ cả tám tuổi.
Khi tớ chỉ là một con nhóc, người ta đã thành thanh niên rồi, thích thế quái nào được.
Hơn nữa, sau khi vào cấp hai tớ gặp Trân Cao Danh.
Anh ta quan tâm, đối xử với tớ rất tốt! Cho nên, thế giới của cô lúc đó chỉ vây quanh Trần Cao Danh.
Làm sao có chuyện xuất hiện tình trạng "điện giật" giữa cô và Đình Thiên được.
Hồng Lạc chậc chậc lưỡi, ra chiêu triết lí, kết luận: "Tớ hiểu rồi.
Tóm lại là đường tình duyên của cậu và Đình Thiên bị cái bia chắn mang tên Trân Cao Danh họ hàng lão Sở Khanh kia chắn ngang,