Lúc Hạ Lâm xảy ra tai nạn là chín giờ, có nghĩa khoảng tám giờ rưỡi cô rời khỏi Lâm Viên Cảnh.
Còn bọn chúng lại đi trước nửa giờ.
Mà trong khoảng thời gian tám giờ, camera an ninh của Lâm Viên Cảnh lại bị nhiễu sóng, và trong số bọn chúng lại có một hacker.
Lại thêm một điểm trùng hợp.
"Trong thời gian ở Lâm Viên Cảnh, bọn chúng làm gì nhiều?"
Anh bình tĩnh hỏi.
Hà Chính Liêm lại một lần nữa báo cáo: "Suốt hai tiếng đồng hồ bọn chúng đều ở trong phòng, không ra ngoài.
Nhưng sau khi tôi kiểm tra, cửa thông gió phòng bọn chúng đặt từng bị tháo rời.
Có dấu vết người đi qua đó, dẫn thẳng đến cửa thông gió gara xe"
"Trùng hợp như vậy sao?"
Đình Thiên vẫn không dao động.
Tấm lưng thẳng tắp dựa vào thành ghế phía sau, khí lạnh vô hình từ từ tỏa ra.
Thủ đoạn bọn người này cũng tỉnh vi thật, ngay cả xách đi từ đường thông gió để tránh người và camera cũng có thể nghĩ ra, xem ra không phải là tay mơ.
Đam Mỹ H Văn
Hành động có kế hoạch, cẩn thận.
Xem ra, suy đoán ban đầu của anh không sai, có người thuê bọn chúng làm việc.
Chuyện không thành thì giết người diệt khẩu.
Có thể thuê được một nhóm chuyên nghiệp, kẻ đứng sau hẳn phải có thế lực trong tay.
Mà người có thế lực lại có thù lớn với Hạ Lâm, hình như không nhiều lắm.
"Cậu điều tra cho tôi, thời gian gần đây bọn chúng tiếp xúc, gặp những ai"
Anh lại nói.
Chỉ cần tra ra được bọn chúng từng gặp ai, có thể phân loại ra kẻ thuê bọn chúng là ai.
Hà Chính Liêm cũng hiểu điều đó, nhưng có một điều anh ta không hiểu.
"Chính ủy, tôi có thể hỏi vì sao chúng ta lại phụ trách việc này không.
Hình như chuyện này là do bên cảnh sát quản lý mà"
Tai nạn là phía giao thông phụ trách.
Giết người là phía hình sự phụ trách.
Gói gọn lại là việc của phía cảnh sát.
Sao giờ lại biến thành việc của cục tình báo rồi? Anh ta nghĩ mãi mà không hiểu.
"Nạn nhân vụ tai nạn kia là vợ của tôi.
"
Đình Thiên nhàn nhạt trả lời.
Hả? Hà Chính Liêm sốc há mồm.
Vợ? Không phải bạn gái của anh là Thượng tá Hà Kiều Giang à.
Sao lại biến thành tổng giám đốc công ty Thiên Hạ rồi? "Cậu có ý kiến?"
Đình Thiên ngẩng đầu.
Ánh mắt đen sâu thẳm tựa như vòng xoáy nước khổng lồ có thể nhấn chìm bất kỳ ai xuống đáy đại dương.
"À không không.
Tôi hết rồi.
Tôi đi làm ngay"
Hà Chính Liêm hoàn hồn, xua tay cười hì hì đi ra ngoài.
Mặc dù không biết nội tình nhưng nếu Đình Thiên xác nhận cô tổng giám đốc Hạ Lâm kia là vợ thì đích thị chính là vợ anh.
Mà đã là chuyện của vợ của thủ trưởng thì chính là chuyện của thủ trưởng, chuyện của thủ trưởng cũng chính là chuyện của bọn họ.
Giúp thủ trưởng hóa giải ưu phiền cũng là nhiệm vụ của cấp dưới còn gì.
Nên làm! Đáng phải làm! Mưa! Sài thành đột nhiên đón cơn mưa lớn vào cuối buổi chiều sau nhiều ngày nắng ráo.
Ánh nắng chiều bị những áng mây đen nuốt mất.
Bầu trời trong xanh phút chốc trở nên u ám, xám xịt.
Nhìn cơn mưa rơi bên ngoài cửa sổ, Đình Thiên mím môi.
Mưa xuống cảm giác ẩm ướt chẳng thích chút nào.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh cử động mình trên ghế, quay đầu lại: "Vào đi"
Cửa phòng mở ra, người bên ngoài bước vào mang theo không khí tươi mát của cơn mưa bên ngoài kèm theo lấm tấm vài hạt mưa thấm ướt trên chiếc áo vest màu nâu tây.
"Anh.
Giọng nói truyền cảm từ tính như một nHạ Lâm nghệ thuật của Đình Lập vang lên, hòa tan vào căn phòng.
"Có chuyện gì thế?"
Đình Thiên gấp tập hồ sơ trên bàn lại, điềm nhiên hỏi.
Đình Lập ngồi xuống ghế đối diện, thong thả trả lời: "Có kết quả phân tích mẫu thuốc nổ rồi, em mang tới cho anh xem.
Là hàng chợ đen, không rõ nguồn gốc"
Đình Thiên trầm ngâm, nhận lấy tài liệu từ Đình Lập, mở ra xem.
Đôi chân mày rậm đều hơi nhíu lại, cuối cùng vẫn không có ý kiến nào được thốt ra.
Anh chỉ đơn giản bảo: "Anh biết rồi.
Cám ơn em đã giúp.
"
"Đó là chị dâu tương lai của em.
Em không giúp cô ấy thì giúp ai.
"Em thích Hạ Lâm không?"
Đình Thiên nhìn em trai, bỗng hỏi.
Đình Lập bị hỏi bất ngờ thoáng ngây ra.
Lát sau anh không hề trốn tránh, gật đầu: "Thích! Nếu đối thủ không phải là anh, em nhất định sẽ theo đuổi cô ấy đến cùng"
Thiết nghĩ nếu Đình Thiên hỏi như vậy thì chắc chắn đã nhìn ra rồi.
Anh chối thì chỉ càng khiến Đình Thiên nghỉ ngờ lung tung thôi.
Vả lại, anh không biết nói dối.
Trong đôi mắt tinh tường của Đình Thiên ánh lên tia bất ngờ.
Anh không nghĩ