Còn Nguyệt Y từ lúc trở về từ Phụng cung thì không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ đi về Ngự Phòng một mình.
Hoàng hậu có hỉ, thai tượng lại không ổn nên Hiên Đế phải ở lại Phụng cung.
Con đường trước mắt dẫn về Ngự Phòng của Bạch Nguyệt Y bây giờ dường như càng ngày càng xa hơn.
Một mình bước đôi chân nặng trĩu đi được vài bước thì đôi mắt của Nguyệt Y bắt đầu mờ đi chất độc trên mặt đã thấm vào xương ở đầu, ảnh hưởng đến thị giác là điều mà Nguyệt Y có thể đoán trước được.
Nàng ta một tay chống vào tường đầu nghiêng qua nghiêng lại cố gắng để đôi mắt trở lại bình thường.
Nhưng chất độc hoành hành làm cho Nguyệt Y đứng không vững nữa, lưng tựa vào tường ngồi bệt xuống, đầu óc có phần mơ hồ rồi ngã ra đất ngất đi.
Cũng cùng lúc này tại một phòng giam của Mạc Chu.
Chẳng biết xui khiến thế nào mà ngài ấy lại bị bắt giam kế bên khung giam của tên Phúc Đạt.
Phúc Đạt là người trầm tĩnh, có đầu óc hơn cha của hắn nhiều, gương mặt lúc nào cũng tỏ ra thân thiện, miệng mỉm cười đến nỗi hàm răng ố vàng của hắn cứ như trưng ra cho thiên hạ xem.
- Hi hi đại nhân người là kẻ đã giết phụ thân ta đó sao?
Mạc Chu nghe Phúc Đạt nói với giọng trầm tĩnh như vậy thì khá tò mò liền tiến gần lại Phúc Đạt nói:
- Phụ thân ngươi đáng chết, ta hận là không bằm lão ấy ra, để đòi lại công bằng cho hôn thê của ta đã bị lão đánh thừa sống thiếu chết như thế nào.
Phúc Đạt gật đầu rồi đáp lời:
- Giết hay lắm! Lão cũng hay đánh ta như vậy đấy.
Mạc Chu nhìn vẻ mặt thật thà của Phúc Đạt thì càng thấy có gì đó không ổn hơn, phụ thân hắn là người thương yêu hắn nhất vậy mà khi chết đi Phúc Đạt vẫn không có chút nào đau buồn.
- Ngươi hận phụ thân mình như vậy sao?
Phúc Đạt lúc này bậc cười rồi đứng lên đi về phía giường đá ngồi xuống.
- Hận chứ? Nhưng nếu là ta, ta không để cho lão chết như thế đâu.
Để lão sống da thịt mới tươi ngon được, mới có ít được.
Lời của Phúc Đạt làm cho Mạc Chu cảm thấy như hiểu được điều gì.
Nhớ lại lời Nguyệt Y nói nguyên nhân cái chết của Phúc đại phu nhân và đích nội là do ấu trùng màu trắng gây nên, trùng ăn máu thịt con người mà sống.
- Ngươi gi3t chết mẫu thân mình và cháu trai của mình sao?
Phúc Đạt nghe như vậy gương mặt hắn vẫn bình thản, ngồi tựa lưng vào tường lạnh lùng đáp lời:
- Ta không có giết họ là phụ thân ta giết.
Ta cần người sống không cần người chết.
Mạc Chu đứng bật dậy tay chạm vào khung sắt nhìn Phúc Đạt nói:
- Là phụ thân ngươi giết thật sao?
Phúc Đạt mỉm cười rồi đáp lời:.
- Cũng vì tiện nhân kia.
Ả để ta bắt lại được thì đừng hòng ta tha cho.
Mạc Chu nhanh trí dồn hỏi:
- Nếu ngươi bắt được Ngô Nhu Nhu ngươi sẽ làm gì nàng ta?
Phúc Đạt môi lại mỉm cười một cái, gương mặt ánh lên sự thỏa mãn, hài lòng nhưng lại im lặng không đáp lời của Mạc Chu, hai mắt