Thức Vương càng không chịu buông bỏ nói:
- Không được… Như vậy thì ngươi càng phải đi theo ta hơn.
- Ngươi… Ngươi phải làm con tin… Để… Để ta và Nhu Nhu có thể rời khỏi đây.
- Nếu… Nếu không hoàng huynh biết được chuyện này sẽ không để yên cho ta và Nhu Nhu…
- Ta… Ta sẽ tìm cách giải độc cho ngươi.
Thức Vương giờ phút này cũng không biết mình đang nói cái gì.
Ngài ấy đang lấy oán báo đức nữa rồi sao.
Hay là thật sự không thể buông bỏ Nguyệt Y nên mới tìm một cái cớ “khốn nạn” đó để giữ Nguyệt Y lại.
Còn Nguyệt Y hình như hiểu được cái ý “lúng túng” của Thức Vương nên nói tiếp:
- Người yên tâm, Nguyệt Y ngày nào còn ở bên Minh Thượng ngài ấy sẽ không làm khó Vương gia và Nhu phu nhân đâu.
- Chỉ cần người đừng nói gì với Minh Thượng là được, chuyện giữa Nguyệt Y và ngài xem như chưa từng xảy ra.
- Vương gia trước mắt vẫn là phải chú ý đến sự an toàn và sức khỏe của Nhu phu nhân mới là điều quan trọng.
- Trời cũng tối rồi Nguyệt Y phải trở về Ngự Phòng Minh Thượng đang chờ.
Nói rồi Nguyệt Y lại cúi đầu hành lễ bước ngang qua người của Thức Vương rời đi.
Bỏ lại một mình Thức Vương ngớ ngẩn người ra, ngài ấy như mất phương hướng, tại sao trên đời này lại có một nữ nhân như thế, một người không có tính toán, thiệt hơn.
Nguyệt Y càng rộng lượng thì lượng tâm Thức Vương càng cắn rứt, cả đời còn lại xem như sống trong dày dò hối hận.
Đứng giữa trời đất một Hàn Thức đã phải hổ thẹn rồi, chẳng còn được sự hiên ngang ưỡn ngực đứng với thiên hạ, bản thân tài trí đức độ của một nam tử đã không bằng một nữ nhân yếu đuối, ít học.
Hiên Đế đúng là thật may mắn đã có được thứ mà bất kỳ người nam nhân nào trong thiên hạ cũng điều thèm khát.
Một chữ “chung thủy” đến tận trăm năm.
Cả đời được người tri kỷ như thế này đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.
Về đến Ngự Phòng thì đã thấy Cẩn Đề đi đi lại lại ngoài cửa chờ.
Nguyệt Y từ xa về đến Cẩn Đề liền bước xuống bậc thang tam cấp tiến lại gần:
- Phu nhân người về rồi… Minh Thượng cả buổi tối không chịu ăn uống gì chỉ chờ phu nhân về.
Nguyệt Y nghe vậy thì đáp lời lại:
- Để Nguyệt Y đến thỉnh an Minh Thượng.
Cẩn Đề vội nhường đường để cho Nguyệt Y đi bước đi nhanh hơn.
Lão ta cũng nóng lòng rồi, Hiên Đế chiều giờ không vui vẻ tâm trạng rất tệ, không có Nguyệt Y bên cạnh thì cứ như là ngài ấy lôi mái chém ra treo trên đầu đám nô tài cung nữ ở Ngự phòng này lên sẵn vậy.
Ai cũng lo lắng bất an.
Nhưng khi Nguyệt Y đi được một quãng thì lão thái giám này chợt nhớ ra Hoàng hậu cũng đang ở bên trong phòng với Hiên Đế.
Nhớ ra được thì Nguyệt Y cũng đã xa dần rồi:
- Thôi chết rồi…
Cẩn Đề lúng túng vì sự mau quên của mình, liền đuổi chân theo Nguyệt Y.
Phái bên trong phòng sách, Hoàng hậu Nghinh ngạc thân mang hoài thai, chân bước nặng nề được Hiên Đế đỡ ngồi xuống ghế