Nghe nói vậy Thức Vương tỏ ra không hiểu liền nói:
- Tại sao đệ không thể mang đi?
Tàu Thanh đưa mắt nhìn xung quanh rồi kéo Thức Vương lùi vào góc đường kín kẽ một chút:
- Bạch Nguyệt Y bị trúng độc, tỷ tra sách biết được dược tính của nhân sâm Nam Hồng này sẽ giúp nàng ta giải được chất độc.
Đệ mang cây này đi Bạch Nguyệt Y chắc chắn sẽ chết.
Tỷ đã nói với muội ấy biết rồi, tại sao muội ấy lại còn giao nhân sâm cho đệ.
- Ngô Nhu Nhu xét cho cùng chỉ là bị ngoại thương nghĩ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏe lại, nếu không cần di chuyển đường dài thì vốn không cần sâm Nam Hồng này.
Mấy lời của Tàu Thanh làm cho Thức Vương rối loạn tâm trí đi, chuyện liên quan đến sống chết như thế mà nữ nhân này tại sao lại giao cây nhân sâm này cho ngài ấy.
- Ả không nói với đệ những thứ này.
Tàu Thanh thở ra một tiếng rồi lại nói:.
Truyện Đô Thị
- Nguyệt Y đối với đệ xem ra cũng là đã hết lòng.
Đệ thử nghĩ đi vì danh dự của hoàng gia và vì Phúc gia Thái hậu nhất định sẽ không để cho Ngô Nhu Nhu sống.
- Bây giờ để đệ và Nhu Nhu rời đi là phương án duy nhất.
Nói ra thêm chuyện cây nhân sâm này sẽ thêm nhiều chuyện lỡ đệ không chịu đi thì càng rắc rối hơn.
Nên muội ấy mới chọn cách không nói rõ cho đệ biết.
- Hiên đế đúng là phúc phần mới có được một thê tử hiểu chuyện như Bạch Nguyệt Y.
Thức Vương hiện giờ trong lòng dường như là đang lên cơn ghen kỳ lạ với Hiên đế.
Nguyệt Y càng đối tốt với ngài bao nhiêu chỉ càng làm cho nhịp đập con tim của Thức Vương càng thêm rõ ràng hơn thôi.
Chẳng đập mạnh, rối loạn với Ngô Nhu Nhu lần nào, lại vì một vài hy sinh của Nguyệt Y làm yêu và hận cứ xoay mãi trong tâm trí của Thức Vương.
Đối với Ngô Nhu Nhu nếu có yêu thì đã không bỏ mặc nàng ta xuất giá, để nàng ta theo ý của Thái hậu sắp xếp mà sống.
Chẳng qua bây giờ bao dung, hết lòng che chở cũng vì hối hận, vì dù sao cuộc đời bi thương của nàng ta cũng là do si tình với Thức Vương mà ra.
Còn đối với Bạch Nguyệt Y là cái gì đó cố chấp không thể buông bỏ, rõ là ghét nhưng không thể quên, không cách nào rời xa và thôi suy nghĩ về nữ nhân xấu xí kia.
Chẳng đáp lại lời của Tàu Thanh mà Thức Vương quay người rời đi ngay sau đó.
Mặc cho Tàu Thanh gọi theo để giữ sâm quý lại, nhưng cuối cùng vẫn là không cản được bước chân của Thức Vương xa dần.
Nguyệt Y mấy ngày sau sức khỏe cũng đã khá hơn, Hiên Đế cũng yên tâm phần nào.
Chịu rời khỏi Ngự Phòng, chịu tảo triều.
Triều chính mất đi Thất Vương mọi việc dường như trông hết lên người Lưu gia.
Nhờ thế Lưu gia càng thêm uy tín.
Lưu Ngũ Dư bắt đầu tỏ thế quyền cao chức trọng, tự đứng ra nghị sự trong những lúc Hiên Đế không thiết triều.
Mặc khác Doãn gia thấy Hiên Đế bỏ bê triều chính, huynh đệ, mẫu tử bất hòa nên ngấm ngầm chuẩn