Tiếng của Lãm Ngọc vang lên làm ngắt quãng sự thanh vắng của đêm tối.
Hiên Đế khẽ quay đầu lại rồi nói:
- Đệ chịu về rồi sao?
Lãm Ngọc tay cầm hai bình rượu thơm nồng ngồi xuống kế bên Hiên Đế đưa cho ngài ấy một bình rồi nói:
- Cho huynh…
Hiên Đế cầm bình rượu trên tay, mũi ngửi mùi một cái, men rượu quyến luyến làm ngài ấy không nỡ uống.
- Đã lâu rồi không uống rượu do nương tử nấu.
Đúng là dường như đã qua hết một kiếp rồi.
Lời của Hiên Đế làm cho Lãm Ngọc giật mình.
Chàng ta quay lại nhìn Hiên Đế nói:
- Hoàng huynh rượu này là của một nữ ngọ tác của nha môn Kinh Môn nấu chứ chẳng phải của Hoàng hậu Nghinh Ngạc thê tử của huynh nấu đâu.
Hiên Đế không giải thích cũng không phản ứng lại lời nói của Lãm Ngọc chỉ cẩn thận cất lại bình rượu xem như vật quý rồi nói:
- Ta không dùng đồ của nữ nhân này.
Nàng ta không xứng.
Lãm Ngọc chẳng hiểu lắm mấy câu nói của Hiên Đế hình như ngài ấy biết người nấu rượu này là Nguyệt Y.
Lãm Ngọc liền thử lòng Hiên Đế:
- Hoàng huynh nữ nhân này không xứng dâng rượu cho huynh thì để đệ vứt nó đi tránh làm huynh chướng tai gai mắt.
Vừa định đưa tay ra lấy lại bình rượu thì Hiên Đế đã giấu vào phía sau lưng tỏ ý không đưa cho Lãm Ngọc.
Chàng ta thì hiểu ý phì cười nói:
- Hoàng huynh từ lúc nào mà lại do dự như vậy? Vật không xứng nhưng lại không chịu bỏ.
Sống như vậy khó chịu lắm hoàng huynh à.
Hiên Đế đưa tay lấy bình rượu đang uống dở của mình đưa lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Đừng nói về ta nữa.
- Nói về đệ đi…
- Sao rồi? Bên ngoài chơi chán rồi thì hãy về làm một Vương gia đi.
Thái hậu luôn cằn nhằn ta về đệ.
Người rất lo cho đệ.
Lãm Ngọc cũng uống một ngụm rượu rồi ngã người ra nền đất nằm đối mặt lên trời, vui vẻ nói:
- Lo cho đệ sao? Đệ lại cảm thấy chức vụ Vương gia này vô vị quá! Hoàng huynh thì thế nào?
Hiên Đế bật cười rồi đáp lời:
- Ha ha ha… Đệ mà còn thấy vô vị.
Hèn gì ngôi Đế Vương của ta lại chẳng tẻ nhạt và buồn chán như thế.
Ta chả hiểu sao cái ghế vàng lạnh lẽo ấy, cùng với bộ y phục Đế Vương nặng nề này mà lại được bao nữ nhân khao khát.
Lãm Ngọc nhìn bộ dạng chán chê của Hiên Đế cũng hiểu được những ngày làm Vua của ngài ấy thật sự rất buồn chán.
Chàng ta uống tiếp một ngụm rượu rồi nói:
- Hoàng huynh trước đây không như vậy.
Huynh rất giỏi, một tay chống đỡ giang sơn cùng phụ hoàng.
Theo phụ hoàng lập uy danh, mở mang bờ cõi.
Không có mảnh đất nào nơi nào có thể ngăn được bước chân của huynh.
Bá khí và cao ngạo ngất trời.
- Nhưng hôm nay huynh lại nói ngôi Vua tẻ nhạt và lạnh lẽo vậy huynh tranh giành nữa đời trước với phụ hoàng để làm gì?
- Đệ rất tò mò không biết khoảng thời gian mất tích gặp chuyện gì? sao con người lại hoàn toàn thay đổi