Hiên Đế chờ cả buổi cũng là chờ Nguyệt Y hỏi ngài ấy như thế.
- Còn giả nữa sao?
- Hay là ngươi muốn ta điều động binh mã cho ngươi xem.
Lúc ấy ngươi mới tin.
Nguyệt Y nghe vậy sợ Hiên Đế làm thật liền nói:
- Không… Không cần.
Hiên Đế thấy vẻ mặt Nguyệt Y bối rối thì lại mỉm cười.
Nữ nhân này muốn quyền lực, địa vị phú quý thì đối với ngài ấy đâu có khó.
Thứ muốn đã có, thì tự động Nguyệt Y sẽ về lại bên cạnh ngài ấy.
Vừa lúc đó Cẩn Đề từ bên ngoài cúi đầu đi vào:
- Tham kiến Minh Thượng, tham kiến phu nhân.
Hiên Đế quay sang Cẩn Đề rồi nói:
- Có chuyện gì?
Cẩn Đề đầu vẫn cúi xuống cung kính đáp:
- Bẩm Minh Thượng Tàu nữ y đã đến đang đứng đợi bên ngoài để chuẩn mạch cho phu nhân.
Hiên Đế nghe vậy thì đáp lời:
- Cho nàng ta vào đi.
Cẩn Đề tuân lệnh rồi trở ra dẫn đường cho Tàu thanh vào yết kiến.
Thấy Hiên Đế Tàu Thanh cúi đầu hành lễ cung kính trước sau.
Cả buổi sáng hôm ấy Hiên Đế còn cho lệnh thiết triều tại Ngự Phòng, bá quan văn võ chỉ có trọng thần quyền cao chức trọng mới có thể hầu triều tại đây.
Hiên Đế uy phong, quyền lực bệ vệ ngồi trên ghế Rồng cao ngạo tỏ uy khiến các đại thần chỉ biết kính sợ quỳ bên dưới vừa tâu vừa bẩm, cẩn trọng từng lời nói, hoàn hảo đến không dám sai sót.
Nguyệt Y ở phía sau giường lớn của Hiên Đế ngồi không cũng nghe rõ được từng lời thỉnh tấu cung kính của triều thần.
Hiên Đế là cố tình "rộn ràng" như thế đó, chủ yếu là để cho Nguyệt Y biết ngài ấy quyền lực tối thượng thế nào.
Chẳng là kẻ phàm phu tục tử như Hiên Đế đang định dùng quyền lực để "câu dẫn" nương tử của y.
Nào ngờ nương tử nhỏ lại không hề bị dao động bởi ánh sáng của quyền lực mà tâm trạng còn nặng trĩu hơn.
Hiên Đế đưa nàng ta về đây không làm hại nàng ta cũng không tỏ mục đích là gì.
Làm cho Nguyệt Y trong lòng bất an hơn.
Yên cô ở bên cạnh hầu hạ cũng không dám nói nhiều, chỉ biết cúi đầu nhìn theo sắc mặt của Hiên Đế mà làm.
Còn lão thái giám Cẩn Đề thì hòa nhã, thân thiện với Nguyệt Y hơn.
Lúc ở nhà tranh trên núi tuyết lão ta cũng là theo hầu Hiên Đế.
Giờ gặp lại Nguyệt Y lão cũng tỏ vẻ tôn kính, thân thiện hơn không có khoảng cách xa lạ.
Hai ngày trôi qua, Nguyệt Y đã khỏe hơn rất nhiều, chân có thể đi lại từng bước, tay cũng có sức cầm nắm thứ gì cũng dễ.
Đêm đó sau khi dùng thuốc xong Nguyệt Y đã ngủ một giấc.
Đến khi trời tối thì loáng thoáng nghe được tiếng nói của nữ nhân phía bên ngoài màn che của giường ngủ.
Là tiếng của Tàu Thanh, Tàu nữ y.
- Đâu đâu cho ta xem… Thật là kỳ diệu quá! Vết thương liền lại ngay ngắn giống y như chưa từng bị thương.
Lợi hại lợi hại…
Nguyệt Y thông qua tấm màn che mờ ảo nhìn thấy được bóng dáng của hai người in đậm trên màn thưa.
Bóng đen sát bên nhau giống như đôi tình nhân đang tận hưởng tư